Chương 364: Đại ca, mở cửa ra trước được không

Ngũ Hành Thiên

Phương Tưởng 25-07-2021 06:59:40

Mọi người vừa mới thở phào, thì nhìn thấy Ngải Huy chạy vọt ra ngoài. Cử chỉ của hắn đột ngột, chiêu kiếm đánh ra càng thêm đột ngột. Ngải Huy vẫn còn đang ở giữa không trung, Ngân Chiết Mai chém ra kiếm quang màu bạc nhanh như tia chớp, chém về phía Tiểu Bảo. Mục tiêu của Sở Triều Dương là Tiểu Bảo! Mặt Diệp Phu Nhân trắng bệch như tờ giấy. Người trung niên chạy tới cứu viện biến sắc, ông ta không ngờ mình đứng ngay đó mà biến cố lại xảy ra. Kiếm quang quá nhanh, làm ông ta không phản ứng kịp. Ánh kiếm sáng rực, rọi sáng bầu trời đêm, kiếm ý lạnh ngắt làm người ta mất đi khả năng suy nghĩ trong tích tắc. Tiểu Bảo bị sợ, đứng ngây người không nhúc nhích. Kiếm quang bay sát gò má Tiểu Bảo, mấy lọn tóc gần đó đều bị xoắn nát. Đây là. . . Thất bại? Mọi người mở to mắt, không thể hiểu được. Kiếm thuật Sở Triều Dương ra sao, không cần ai phải nói nữa, khoảng cách gần như thế, tuyệt không có khả năng thất bại. Sau lưng Tiểu Bảo chừng một thước, đột ngột xuất hiện một cái vòng xoáy sặc sỡ. Đường kiếm quang bay sát gò má Tiểu Bảo, va mạnh vào vòng xoáy. Đùng! Một tiếng nổ rất to, như tiếng quả cầu vỡ, sóng khí văng tán loạn ra xung quanh. Tiểu Bảo kêu lên thảm thiết, như cái bị bông bị hất bay đi. Người trung niên lắc người, bắt kịp thằng bé đang rơi, hạ xuống đứng bên cạnh Diệp Phu Nhân. Hắn nhanh chóng kiểm tra thằng bé, thấy nó chỉ là bị sóng khí đẩy đi, thì mới yên lòng. Người trung niên thầm giận, kẻ đánh lén này thật đáng ghét, dám giở trò ngay dưới mắt mình! Xà Dư không ngờ, độc chiêu tất sát của mình, lại thất bại! Kẻ ra tay vẫn là Ngải Huy. Ả u oán thở dài. "Oan gia a oan gia." Giọng nói văng vẳng còn chưa tiêu tan, bóng người đã mờ mịt không còn tung tích, như chưa hề xuất hiện bao giờ. Mọi người lạnh gáy, đối phương xuất quỷ nhập thần, thủ đoạn quỷ dị khó lường, khó lòng phòng bị. Cho tới bây giờ, đối phương dùng cách thức gì, bọn họ vẫn còn không biết. "Cô ta đi rồi." Người trung niên trầm giọng nói, hắn quay người gật đầu chào Diệp Phu Nhân: "Phu nhân có bị thương không? Úy Trì Khánh Sơn đến muộn!" Nam tử này thần thái uy nghiêm, tóc mai bạc trắng, là em trai trưởng lão Uất Trì Bá của Trưởng Lão Hội, Úy Trì Khánh Sơn. Úy Trì Khánh Sơn hồi còn trẻ từng giữ chức phó bộ thủ Thiên Phong Bộ. Bây giờ phó bộ thủ Thiên Phong Bộ Đồng Quỷ là nghĩa tử của Uất Trì Bá, còn Ngư Kim là nghĩa nữ của Úy Trì Khánh Sơn. "Đa tạ Khánh Sơn tiên sinh cứu viện! Nếu không mẹ con cô nhi quả phụ này của thiếp thân, hôm nay phải đi đoàn tụ với vong phu." Diệp Phu Nhân cúi người cảm ơn Úy Trì Khánh Sơn, dáng vẻ bi thương. Úy Trì Khánh Sơn thấy đau đầu, Lăng Phủ và Diệp phủ tranh đấu, hắn vốn không muốn dính líu. Nếu không phải vì Thiên Phong Bộ đóng ở Ngân Thành, chịu trách nhiệm duy trì trị an của Ngân Thành, thì hắn sẽ không ra mặt. Nếu Diệp Phu Nhân xảy ra chuyện gì ở Ngân Thành, Thiên Phong Bộ sẽ phải liên đới chịu trách nhiệm, Đồng Quỷ và Ngư Kim sẽ bị xử phạt. "Bình an là tốt rồi." Úy Trì Khánh Sơn đổi chủ đề: "Ta thấy người đánh lén vừa rồi, thân pháp quỷ dị, không có nguyên lực gợn sóng, hình như là huyết tu." "Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, thiếp thân không nhìn thấy rõ!" Diệp Phu Nhân càng thêm bi thương, nức nở: "Dư bà bà chăm sóc cho thiếp thân từ nhỏ, hôm nay lại gặp phải độc thủ mà chết thảm. Nếu đó là huyết tu, chắc chắn sẽ lưu lại huyết độc. Thỉnh cầu Khánh Sơn tiên sinh kiểm tra, trên người Dư bà bà đúng là có huyết độc hay không?" Úy Trì Khánh Sơn cả kinh, bà lão hộ vệ của Diệp Phu Nhân thực lực không hề kém hắn, thế mà cũng chết. Hắn cực kỳ túc đi tới bên xác Dư bà bà, ngồi xuống kiểm tra, gật đầu: "Đúng là huyết độc!" "Diệp phủ và Lăng Phủ đấu tranh, nói cho cùng cũng chỉ là đánh nhau vì thể diện. Anh em trong nhà đông đúc, thỉnh thoảng tranh chấp với nhau là điều không tránh khỏi. Nhưng dù sao cũng là người một nhà, đóng cửa lại qua ít thời gian, hiềm khích cũng sẽ tự nhiên mà hết. Nhưng vì sao, trong đội của xá thân vệ Lăng Phủ, lại có huyết tu?" Diệp Phu Nhân nói đầy khó tin, trên mặt còn lưu lại nước mắt. Úy Trì Khánh Sơn hiểu ngay, Lăng Phủ gặp phiền phức. "Thiếp thân không phải người không biết điều, ân cứu mạng của Khánh Sơn tiên sinh, thiếp thân không bao giờ quên. Việc này thiếp thân sẽ đệ trình với Trưởng Lão Hội, để cho Trưởng Lão Hội xử lý, e rằng tới lúc đó Trưởng Lão Hội sẽ hỏi tới Khánh Sơn tiên sinh, làm ngài phiền phức." Diệp Phu Nhân lại cúi đầu bái Úy Trì Khánh Sơn một cái. Úy Trì Khánh Sơn vội vã đáp lễ: "Phu nhân không cần đa lễ, Trưởng Lão Hội có hỏi, tại hạ nhất định sẽ thành thật trả lời." Trận giao phong này, Lăng Phủ đã thua. Trong Xá thân vệ có huyết tu, chuyện này Trưởng Lão Hội không bao giờ chấp nhận. Trưởng Lão Hội có thể khoan dung Lăng Phủ và Đại Cương mờ ám liên lạc với nhau, nhưng tuyệt đối không cho phép Lăng Phủ và Thần Chi Huyết cấu kết trong bóng tối. Có thể đoán được, Ngân Thành sắp có rung chuyển lớn, cái ghế trong Trưởng Lão Hội sẽ có biến động. Úy Trì Khánh Sơn nghĩ, nhất định phải nhanh chóng trở về bàn bạc với sư huynh, không chừng đây chính là cơ hội. Dù mọi người thường hay bất đồng ý kiến với nhau, nhưng trong chuyện đối kháng với Thần Chi Huyết, thì các trưởng lão đều luôn luôn nhất trí. Tuyệt đối là không nhân nhượng! Úy Trì Khánh Sơn nhìn Ngải Huy, tò mò hỏi: "Vị tiên sinh này kiếm thuật kinh người, không biết cao tính đại danh là gì?" Diệp Phu Nhân cảm kích giới thiệu: "Sở Triều Dương tiên sinh là Phu tử kiếm thuật của tệ phủ, thanh danh tuy không nổi trội, nhưng kiếm thuật cao siêu. Hôm nay nếu không có Triều Dương tiên sinh, thiếp thân và Tiểu Bảo đã. . ." "Hóa ra là Ngân Luân Kiếm Khách Sở Triều Dương tiên sinh!" Úy Trì Khánh Sơn gật đầu, hỏi thăm: "Hai đứa nhóc Đồng Quỷ với Ngư Kim nói hồi chúng nó ở Ninh Thành, đã từng gặp Lôi Đình Kiếm Huy dùng kiếm thuật, nhờ vậy đột phá. Hôm nay lão phu nhìn thấy kiếm thuật của Sở tiên sinh, e rằng còn cao hơn Lôi Đình Kiếm Huy một bậc." Lúc đầu Ngải Huy nghe thấy Úy Trì Khánh Sơn nói tới bản thân, thì trong lòng hồi hộp, nhưng nghe tới khúc sau, thì dở khóc dở cười, vội chắp tay đáp lễ: "Khánh Sơn tiên sinh quá khen, minh chủ Côn Luân Kiếm Minh ta, kiếm thuật mới thật sự là siêu phàm nhập thánh." Úy Trì Khánh Sơn cũng nổi lòng tôn kính: "Kiếm thuật của Côn Luân Chân Nhân, mở ra một thời đại mới, đương thời có một không hai!" Đại sư đã đủ làm người kính nể, nhưng đại sư mà sinh ra một thời đại mới, thì trọng lượng còn nặng hơn không biết bao nhiêu lần. Côn Luân Chân Nhân tuy mới chỉ vừa đạp chân vào cảnh giới đại sư, nhưng đã trở thành nhân vật nổi tiếng, danh khí vượt xa các đại sư đương thời. Người mở đường luôn phải chịu đựng cực khổ và đau đớn, họ có tư cách được hưởng sự kính ngưỡng. Khi tinh nhuệ của Thiên Phong Bộ tới, mọi người mới thực sự thở phào. Đồng Quỷ và Ngư Kim dắt tay nhau cùng tới, hai người không nhận ra Ngải Huy, làm hắn rất yên tâm. Phó Tư Tư từ chối đi theo Diệp Phu Nhân trở về Diệp phủ. "Phụ thân đã chết, lúc lâm chung để lại di ngôn, Tư Tư làm gia chủ Phó gia. Lão gia chủ gặp nạn, nhà hủy gần nửa, từ trên xuống dưới nhà họ Phó, lòng người bàng hoàng, gia chủ là biểu tượng của cả nhà, nay toàn tộc nguy nan, Tư Tư há có thể lúc này mặc kệ toàn tộc, tự mình yên ổn? Không có Phó gia, không có Tư Tư, công ơn nuôi dưỡng, trách nhiệm gia chủ, Tư Tư không dám quên!" Ngải Huy nhìn Phó Tư Tư mắt đỏ hoe, dáng vẻ quật cường, cảm thấy cô nàng này tuy hơn gian trá, nhưng cũng là kẻ dũng cảm, dám đảm đương. Diệp Phu Nhân xoa đầu Phó Tư Tư, gật đầu: "Ngươi đã có chí này, không uổng công nỗi khổ tâm của lão gia chủ. Ngươi yên tâm, lão gia chủ trả giá, Diệp di đều nhìn thấy. Phó gia sẽ không vong, cũng không suy tàn, mà sẽ càng thêm thịnh vượng, đây là lời hứa của Diệp di với Phó gia." Phó Tư Tư không kềm chế được nữa, nhào vào lòng Diệp Phu Nhân khóc nức nở. Diệp Phu Nhân xin Úy Trì Khánh Sơn cấp cho một đội tinh nhuệ Thiên Phong giúp bảo vệ Phó gia hai ngày, Úy Trì Khánh Sơn gật đầu đồng ý. Được tinh nhuệ Thiên Phong Bộ hộ tống, đám người Diệp Phu Nhân suốt đêm trở về Diệp phủ, lúc này, cao thủ do Đại trưởng lão phái tới cũng đã đến Diệp phủ, nên mọi người hoàn toàn yên lòng. Ai cũng bi thương, không thể quên được buổi tối kinh tâm động phách đó. Hai gia tộc cao cấp va chạm, mãnh liệt và tàn khốc. Đám người Tô Hoài Quân mất mạng hơn nửa. Tin tức tốt là, Diệp Phu Nhân tuyên bố họ đều có được tư cách gia nhập Đại Sư Chi Quang, mỗi người đều được ban thưởng. Tô Hoài Quân thể hiện xuất sắc trong cuộc hỗn chiến được thưởng một viên mộc nguyên đan, một bộ tuyệt học, làm những người khác người phải đỏ mắt. Sau khi Phỉ Thúy Sâm tự lập, giá của nguyên vật liệu hệ mộc tăng theo đường thẳng, trân bảo như mộc nguyên đan không còn nhìn thấy bán trên thị trường, chỉ những thế gia thâm hậu mới còn cất giữ. Đối với Ngải Huy từng cứu mình và Tiểu Bảo, Diệp Phu Nhân càng thêm phóng khoáng. Ba viên kim nguyên đan, 10 ngàn điểm thiên huân, mở luôn bảo khố Diệp phủ, cho phép Ngải Huy được chọn một món. Tất cả kiếm điển Diệp phủ có, Ngải Huy đều có quyền xem lướt qua. Tiền trời cho! Ngải Huy bị phần thưởng xa hoa này làm cho suýt ngất! Tới giờ hắn mới biết hắn đã coi thường những thế gia này, lúc đầu thấy Diệp phủ mộc mạc cũ kỹ, còn tưởng gia tộc này đang xuống dốc, nghèo khó. Nghèo khó? Tới khi Ngải Huy được quản gia dẫn đường tới bảo khố, hắn mới biết mình quá mức ngây thơ. "Bảo khố của tệ phủ, được xây dựng vào năm thứ năm Ngũ Hành Thiên thành lập. Xây suốt ba năm mới thành công. Gia chủ đời thứ nhất là kiếm tu, nên thu gom rất nhiều kiếm điển và phi kiếm. Gia chủ các đời tiếp theo, vì sở thích khác nhau, nên vật phẩm thu gom cũng trở nên phong phú đa dạng. Mỗi một đời gia chủ đều tuân thủ truyền thống của gia chủ đời đầu tiên, cả đời không được đưa vào bảo khố quá mười món. Người phải biết, gia chủ thân phận cao quý, cả đời nhìn thấy trân bảo rất nhiều, muốn trong đám đó chỉ chọn ra mười cái, là khó khăn bực nào!" Quản gia vô cùng đắc ý, giọng nói đau đớn vì tiếc rẻ, vì cái quy định này, không biết đã bỏ phí bao nhiêu là trân bảo. Ngải Huy chỉ nghe ra một ý duy nhất, đó là khoe giàu! Trần trụi khoe giàu! "Nhưng quy củ chính là quy củ, biết làm sao được? Đành phải tuyển những món ưu tú nhất, vật báu nhất trong vật báu, vật quý nhất trong vật quý! Các đời gia chủ, ai cũng làm đủ tiêu chuẩn bỏ vào mười món, quyết không cam lòng thua kém tiền nhân. Được chọn bỏ vào bảo khố Diệp phủ, thì đó chắc chắn là bảo bối xuất sắc nhất!" Ừ, ngươi giỏi lắm! Ngươi cứ tiếp tục khoe! "Qua nghìn năm, truyền thống luôn được duy trì, trong lịch sử Diệp phủ, trừ bảy vị gia chủ đột nhiên bị tai bay vạ gió, không thể hoàn thành mục tiêu bỏ vào mười món bảo bối, những gia chủ khác, tất cả đều hoàn thành. Bảo vật của họ đều nằm trong bảo khố, chẳng mấy ai nhìn thấy. Trong nghìn năm lịch sử của bảo khố, ngài là vị khách thứ mười ba." Đồ khoe giàu điển hình! Có bản lĩnh cứ khoe tiếp đi! Xem ngươi còn khoe ra được tới cái gì! "Mười hai vị khách trước, có năm vị từng là Đại trưởng lão của Trưởng Lão Hội, bốn vị là tông sư. Ba người còn lại, tuy không phải tông sư, nhưng thanh danh hiển hách, hoặc được thiên hạ kính ngưỡng, môn đồ vô số; hoặc hung danh hàng đầu, một mình chống lại Trưởng Lão Hội mấy chục năm; hoặc thiên tài siêu cấp, đùa bỡn thiên hạ trong lòng bàn tay, chỉ bằng miệng lưỡi tung hoành Ngũ Hành Thiên, quỷ mưu thần phán, thao túng cả Trưởng Lão Hội mà không ai ngăn được." Lâu Lan hỏi ánh mắt ta tại sao sáng lấp lánh, ta trả lời bởi vì có kẻ đang khoe giàu. "Ngài là người thứ mười ba tiến vào bảo khố, ngài nhất định là một người không phải bình thường." Quản gia dừng trước cửa bảo khố, dáng vẻ thành kính, thần thái nghiêm túc. Ngải Huy có một loại ảo giác, giống như hắn đang xuống nhìn thiên hạ từ trên cao, có khả năng cứu cả thế giới! Ai da, cảnh giới khoe khoang tới cỡ này, ngay cả người vô liêm sỉ như Ngải Huy mà còn phải tâm phục khẩu phục. "Đại ca, có thể mở cửa ra trước được không?"