"Vảy cá dùng để làm gì?" Lão Ngũ hỏi.
"Có thể biết được xem nó thuộc vùng biển nào." Mạc Vấn thuận miệng đáp.
Canh tư vừa qua, hai người đi tới bờ biển Đông Hải, bờ biển trải dài nam bắc mênh mông bát ngát, Mạc Vấn lăng không bay lên cao nhìn xung quanh, sau khi xuống đất liền đi về phía bắc, mấy tháng trôi qua có thể làm da thịt thối rữa, nhưng lại không thể làm thối rữa xương cá.
Từ sự kính sợ con yêu quái, nên người trên trấn không dám bén mảng đến khu vực này, xương cá phần lớn đều ở đây, vảy cá thì chỉ còn lại rất ít, nguyên nhân là trước đó đã từng có mấy lần thủy triều lên xuống rất lớn, vảy cá phần lớn đã theo nước chìm vào biển khơi.
Từ trên bãi biển, Mạc Vấn tìm được mấy miếng vảy cá còn sót lại. Vảy cá lớn chừng bàn tay, có màu đỏ, bởi vì con quái ngư chết đã quá lâu, linh khí trong vảy cá đã hầu như không còn, không cảm giác ra nó thuộc hành nào. Chỉ có thể dùng bùa chú dò xét, sử dụng Hỏa phù đưa vào vảy cá, ngọn lửa tức thì bùng cháy.
"Lão gia, là vùng biển nào?" Lão Ngũ hỏi.
"Đông Hải là mộc, Nam Hải là hỏa, pháp thuật này cũng không thể xác định vảy cá của con quái ngư là thuộc về bên nào." Mạc Vấn lắc đầu nói, nói xong lại lần nữa nhìn quanh rồi bước về phía khu vực đầu lâu con quái ngư.
Đầu lâu quái ngư cơ hồ to bằng một người, Mạc Vấn đi tới gần đưa tay lên, một luồng khí tức ấm áp rất nhỏ từ xương cá truyền tới.
"Chúng ta lúc trước suy đoán không có lầm, nó đến từ Nam Hải." Mạc Vấn nói, Nam Hải so sánh với Đông hải nước ấm hơn không ít, sinh vật ở đó so với Đông Hải cũng có nhiều dương khí hơn.
"Lão gia, bên trong đầu nó có Nội Đan không?" Lão Ngũ nghiêng đầu nhòm vào phía trong qua hốc mắt con cá.
"Trong cơ thể nó không có Nội Đan." Mạc Vấn lắc đầu nói.
"Bây giờ chúng ta làm gì?" Lão Ngũ ngáp một cái.
Mạc Vấn nghe vậy không có trả lời, xoay người trở về, cùng lúc đó từ trong đầu cân nhắc nên làm như thế nào, chốc lát sau dừng bước quay đầu lại bảo lão Ngũ, "Ngươi quay lại đạo quán một chuyến, mang chút Tử phù trở lại. Trên đường về nhớ chọn tuyến đường đi qua Bích Thủy Đàm, đến gian nhà đá của Thiên Tuế mang thanh trường kiếm bị mất phần che tay ở góc đông bắc đến."
"Được. Còn gì nữa?" Lão Ngũ gật đầu đáp ứng.
"Thuận tiện báo cho Mộ Thanh biết, ta đã chấp thuận cho ngươi nạp thêm thiếp, xem nàng có nguyện ý hay không, nếu nàng không muốn thì chúng ta phải tính lại." Mạc Vấn nói, dựa theo quy củ lúc này, đàn ông cưới vợ bé trước đó đều phải báo cho chánh thất, đây là biểu thị sự tôn trọng giữa vợ chồng.
"Được, nhân lúc trời chưa sáng, ta sẽ đi nhanh." Lão Ngũ gật đầu đáp ứng, cởi ra áo choàng biến thân đi về hướng tây.
Mạc Vấn một mình trở về nhà trọ, từ cửa sổ nhảy vào bên trong, trở lại giường nhỏ nhắm mắt nghỉ một chút.
Lão Triệu chủ tiệm này quả có chút tâm cơ, cũng không phải như nông dân tầm thường vừa trèo cao rồi liền đi khoe khoang, lão ta không hề báo cho người khác biết Mạc Vấn đang ở chỗ này, chẳng qua là rất mực cung kính Mạc Vấn, rượu thịt cơm nước đều chuẩn bị chu đáo.
Buổi chiều giờ Thân, lão Ngũ trở về, mang về một bó tử phù cùng một thanh trường kiếm, Mạc Vấn đem lá phù để trong hộp, cầm lên trường kiếm nhìn chăm chú.
"Thiên Tuế đã trở lại chưa?" Mạc Vấn thuận miệng hỏi, Thiên Tuế nhiều năm qua luôn sống một mình, lúc rảnh rỗi thích đi mò đồ bị thất lạc nước, khu vực thượng du Bích Thủy Đàm nước chảy rất xiết, đến khu vực Bích Thủy Đàm nước chảy chậm hơn, cho nên trong nhà Thiên Tuế cất giữ rất nhiều đồ vật đa dạng phong phú, thanh trường kiếm này bởi vì ở dưới nước nhiều năm, nên đã bị mài mòn nghiêm trọng, phần che tay bằng đồng cũng không còn lành lặn, tương tự như cây Hắc Đao cũ kia, đều là không nhìn ra lai lịch.
"Không thấy, ta đã viết tên của ta lên tường rồi." Lão Ngũ không khỏi đắc ý nói.
"Ngươi đã có thể viết được tên họ mình rồi sao, đáng khen ngợi nha." Mạc Vấn trong lời nói không khỏi chế nhạo.
Lão Ngũ không có nghe ra Mạc Vấn chế nhạo, chỉ nghĩ hắn là thật lòng khen ngợi, mỉm cười hì hì, bưng ly nước lên uống.
Mạc Vấn giơ tay lên rút kiếm ra khỏi vỏ, thanh trường kiếm này lưỡi kiếm dài chừng ba thước, bên ngoài vỏ kiếm có màu xanh, đã có vài chỗ lốm đốm, phần che tay cũng vậy, lưỡi kiếm màu xanh nhạt, chắc là Tinh Cương trộn lẫn với huyền thiết, dựa theo hình dạng kiếm, thanh kiếm này hẳn là xuất phát từ thời kỳ Ân Thương, khi đó mới chỉ có đồng chưa có sắt, cho nên thanh kiếm này khi đó có thể coi như là cực kỳ sắc bén, chỉ tiếc rằng phần huyền thiết quá ít, cho nên so với Thần Binh Danh Khí thì nó không quý giá bằng.
"Lão gia, người chuẩn bị động thủ sao?" Lão Ngũ đặt xuống ly nước giơ tay làm động tác chém.
"Mộ Thanh có nguyện ý không?" Mạc Vấn không trả lời vấn đề của lão Ngũ, hắn vẫn đang do dự không biết có nên động thủ không, tìm binh khí chỉ là để phòng bất trắc, bùa chú có chỗ dùng của bùa chú, binh khí cũng có tác dụng của binh khí.
"Có gì mà không muốn chứ, nhiều người trò chuyện chẳng phải càng vui sao." Lão Ngũ tùy ý đáp.
"Lão gia, người chuẩn bị xử trí chuyện này thế nào?" Lão Ngũ trong lòng còn nghi vấn, không ngừng truy hỏi.
"Lúc này chưa thể nói được." Mạc Vấn tra kiếm vào bao, "Ngươi đi gọi chủ tiệm tới đây."
Lão Ngũ nghe vậy xoay người đi ra, chốc lát sau chủ tiệm tới, lão Ngũ không trở lại nữa.
"Đại nhân gọi ta có việc gì không?" Triệu chủ tiệm sau khi vào cửa liền hướng Mạc Vấn chắp tay hành lễ.
"Làm phiền thiện nhân dẫn đường, bần đạo phải đi gặp mấy vị hương nhân." Mạc Vấn nói với Triệu chủ tiệm.
Lão chủ tiệm đã thấp thỏm cả ngày, nghe Mạc Vấn nói thế liền biết hắn đã định hành động, vội vàng đi trước dẫn đường. Mạc Vấn sau khi ra cửa vẫn không thấy lão Ngũ đâu, không cần hỏi cũng biết, nhất định là tìm Triệu Anh Anh tâm sự rồi.
Người hẹn dân trong trấn chính là viên quản sự họ Chu, là một lão già hơn sáu mươi tuổi, thấy Mạc Vấn tuổi không lớn, liền tỏ vẻ coi thường hắn, chỉ coi hắn là hạng đạo sĩ tới lừa tiền, thái độ rất là lãnh đạm.
Triệu chủ tiệm không biết làm sao, đành phải nói rõ thân phận Mạc Vấn, nhưng dân trong trấn đời nào sẽ tin, "Triệu Nhị, ngươi tuổi cũng không nhỏ nữa, phải biết tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật a."
Triệu chủ tiệm nghe vậy rất là lúng túng, quay đầu nhìn về phía Mạc Vấn. Lão không nói gì ý là muốn bảo Mạc Vấn thể hiện một chút bản lĩnh thần kỳ hôm qua.
Không ngờ Mạc Vấn cũng chẳng hiển lộ bản lĩnh mà xoay người đi thẳng, đạo pháp không giống với mất trò xiếc ảo thuật đầu đường, há có thể bởi vì người khác giễu cợt khích tướng mà tùy ý hiển lộ.
"Dẫn bần đạo đi gặp chủ nhân ngôi nhà phía tây trấn." Mạc Vấn nhìn Triệu chủ tiệm nói.
Triệu chủ tiệm thấy Mạc Vấn thần sắc bình thường, lúc này mới yên lòng, lập tức đi trước dẫn đường.
Vị chủ nhà kia mất đi nhà cửa, lúc này đang ở nhờ nhà người thân, tới cửa Mạc Vấn cũng không vào bên trong, mà để cho Triệu chủ tiệm vào cửa đem người nọ mời ra, ba người cùng nhau đi tới chỗ căn nhà đã bị phá nát.
Tới trước khu phế tích, Mạc Vấn hướng chủ nhà trung niên kia hỏi, "Ngày đó con quái ngư kia lúc rơi xuống đất ra sao? Rơi xuống đất đầu đuôi ở vào phương nào?"
Chủ nhà nghe Mạc Vấn nói liền giơ ngón tay chỉ đống phế tích, "Thưa đạo trưởng, là khoảng canh hai, lúc rơi xuống đất đuôi nó ở phía bắc, đầu quay phía nam, rơi xuống làm sập khu nhà ở, chuồng heo và phòng chứa củi."
"Con quái ngư kia sau khi rơi xuống đất có từng xoay mình giãy giụa?" Mạc Vấn lại hỏi.
"Chưa từng, nó rơi xuống đất tạo ra một tiếng "ầm" cực to, thương thế rất nặng, lúc rơi là đã hôn mê, cũng chỉ có cái miệng còn có thể đóng mở, thân cá đuôi cá đều không động." Chủ nhà lắc đầu nói.
Mạc Vấn ngồi xổm xuống đất cầm lên một cành cây tự trên đất vẽ ra hình con cá, "Trên người nó có vài vết thương, là ở những chỗ nào, hãy chỉ cho ta biết."
"Nơi này một cái, chỗ kia một cái nữa." Chủ nhà chỉ vào vị trí đuôi cá và thân cá.
"Chỗ vết thương này có tổn thương đến bên trong không?" Mạc Vấn chỉ vết thương vào thân cá nhìn chủ nhà hỏi.
"Chỉ thấy được máu thịt mơ hồ, không biết có thương tổn bên trong hay không." Chủ nhà lắc đầu nói.
Mạc Vấn gật đầu một cái, lại hỏi thêm, "Hôm đó trời có mưa lớn không? Lúc đó trời mới bắt đầu mưa hay sao?"
"Không nhỏ, cũng không coi là quá lớn, " chủ nhà dứt lời rồi nhìn về phía Triệu chủ tiệm, "Hình như là sau khi nó rơi mới có mưa."
Triệu chủ tiệm nghe vậy gật đầu liên tục, tỏ ý đúng như lời chủ nhà.
"Con sam khổng lồ nọ là từ đâu tới?" Mạc Vấn lại hỏi.
"Lần nào cũng đều là đi từ phía Đông tới đấy." Triệu chủ tiệm tiếp lời.
"Xung quanh thân cá có thấy mảnh quần áo rách không?" Mạc Vấn hỏi lại.
"Không thấy." Hai người đều lắc đầu.
Mạc Vấn nghe vậy không có hỏi nữa, trong lòng cẩn thận suy nghĩ. Con Sam lớn kia chính là Thủy Tộc, không có khả năng bay lên không, như vậy có thể thấy thời điểm nó đuổi theo con quái ngư là đang bơi trong biển, mà quái ngư kia mặc dù mọc ra hai cánh, nhưng bản chất vẫn là Thủy Tộc, có thể thấy thuật phi hành cũng không quá tinh thông.
Song phương ngươi chạy ta đuổi, hẳn là khoảng cách sẽ không quá lớn, có lẽ ở khoảng một trăm dặm đến ba trăm dặm, nếu là thấp hơn một trăm dặm, con sam kia là sẽ có thể bằng vào bản năng dị loại nhạy bén nhận ra được vị trí quái ngư, sau khi quái ngư rơi xuống đất thì nó đã phải đuổi tới ngay rồi. Nếu là vượt quá ba trăm dặm thì con Sam lớn sẽ hoàn toàn mất dấu quái ngư, sẽ không thể tìm đến bãi biển này đào thi thể nó được.
Khoảng cách hai ba trăm dặm đối với con sam khổng lồ mà nói nhiều lắm là một khắc đồng hồ là có thể chạy tới, không nghi ngờ gì nữa trong thời gian một khắc đồng hồ ngắn ngủi này con quái ngư đã đem Xích Mộc giấu đi. Trước đó nó là không có chuẩn bị đem Xích Mộc giấu đấy, khi đó nó mặc dù bị thương, nhưng không đến nỗi mất mạng, cái chết của nó là do trận mưa kia tạo thành, nước mưa thẩm thấu qua vết thương đi vào phổi của nó, làm thương thế trở nên nghiêm trọng hơn, điều đó đã khiến nó tự thấy không thể đem Xích Mộc mang về Nam Hải được, chỉ có thể vội vàng cất giấu.
Mà địa điểm cất giấu Xích Mộc hẳn không phải là nơi kín đáo gì lắm, con Sam lớn kia ngày đó đã đem quái ngư phân thây thành thịt vụn để tìm Xích Mộc, như vậy có thể thấy sau khi quái ngư ăn trộm thuận lợi đã đem Xích Mộc nuốt vào trong bụng, con quái ngư có thể biến thành người hay không Mạc Vấn không biết được, nhưng lúc nó đang chạy trối chết là sẽ không biến đổi thành người, bởi vì dị loại biến hóa thành người thì tu vi tự thân sẽ giảm bớt, tu vi giảm bớt thì tốc độ sẽ trở nên chậm, đang lúc chạy trốn, quái ngư chỉ có thể đem Xích Mộc vội vàng giấu vào chỗ nào đó, không thể nào lại biến hóa thành người rồi đào hố chôn được.
"Làm phiền thiện nhân, chuyện này đừng nói cho ai biết." Mạc Vấn hướng chủ nhà nói.
"Đó là tất nhiên, đó là tất nhiên." Chủ nhà gật đầu đáp ứng, Mạc Vấn cùng Triệu chủ tiệm xoay người hướng khách sạn đi tới.
"Nếu là có thể tìm được cây Xích Mộc giao cho nó, thì thiên hạ thái bình." Triệu chủ tiệm nói.
Mạc Vấn nghe vậy chỉ cười một tiếng, hắn cười là có hai tầng hàm nghĩa, một là câu "thiên hạ thái bình" của Triệu chủ tiệm. Lúc này Hán, Hồ đã bắt đầu tranh đấu, thiên hạ sắp đại loạn đến nơi rồi, thái bình đâu ra được chứ. Hai là cười Triệu chủ tiệm nghĩ quá đơn giản, hắn tìm Xích Mộc là thật, nhưng không hề nghĩ sẽ đem nó đưa cho con sam kia. Đông Hải là chủ quản long mạch nước Triệu, Long tộc ở đây có cường thịnh hay không có liên hệ mật thiết đến khí số nước Triệu ư, hắn tuyệt đối sẽ không đem Xích Mộc trả lại cho Đông Hải Long Tộc, dù đưa cho cũng là cho Nam Hải Long Tộc chủ quản khí số nước Tấn. Rộng lượng bác ái không có nghĩa là trong lòng hắn không có yêu ghét.
Trở lại nhà trọ, mọi người đang đợi hai người bọn họ ăn cơm tối. Mạc Vấn sợ dòng suy nghĩ bị ngắt quãng, liền không ăn cơm nữa mà đi thẳng lên lầu, tĩnh tâm suy nghĩ xem con quái ngư kia có thể giấu Xích Mộc ở đâu...