Chương 36 - Sân thi đấu

Trọng Sinh Ma Đạo Sư

Vi Vũ Đích Hoàng Hôn 26-02-2024 19:47:44

Hắc Ảnh không quay đầu lại, chỉ nói nhàn nhạt: "Về sau không được tìm Lẫm Mạt gây phiền toái nữa." Gò núi che chắn gió cho Hắc Ảnh, nhưng y phục của hắn vẫn không ngừng đong đưa. Ánh mắt Hắc Ảnh chưa hề rời khỏi đoản kiếm của mình. Hắn là một đầu dã thú nguy hiểm lúc nào cũng có thể ăn người. Nhật Dương không cam lòng cắn răng nói: "Ngay cả ngươi cũng không có cách nào sao?" "Hắn là một cao thủ, ta muốn nhìn hắn có thể đi tới đâu." ngữ khí của Hắc Ảnh vẫn lạnh nhạt như cũ,"Tốt không nói những thứ này, lát nữa an tâm luyện cấp đi. Vì đối phó Lẫm Mạt kia ta đã lãng phí không biết bao nhiêu thời gian." Mặc dù hắn là Đạo Tặc, nhưng lại mang một loại uy nghiêm. Nhật Dương cúi đầu: "Vâng, ca." Trong hai con ngươi Hắc Ảnh toát ra một tia duệ mang: "Lần này, ta coi như không có trông thấy Phó Thủ của ngươi... Nếu như ngươi phát triển theo không kịp bước tiến của ta, như vậy thì không thể bỏ qua được." Hắc Ảnh duỗi lưỡi liếm liếm môi, sau đó hắn đứng dậy đồng thời rút dao găm mình cắm trên đất cát ra. Đồng tử của hắn đang có một đoàn hỏa diễm thiêu đốt. Có bản tính hiếu chiến như thế, kiếp trước hắn có thể lấy được thành tựu như vậy cũng chẳng có gì lạ. ... Lâm Mạt nhìn bốn kim tệ còn lại, thở dài một hơi. Sau đó hắn đưa Cecilia vào không gian Phó Thủ... Lựa chọn offline. Lâm Mạt đứng dậy từ bên trong Khoang Trò Chơi, nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ một chút. Có đôi khi hắn cũng cam thay rất may mắn, tại bên trong đô thị phồn hoa như vậy, hắn lại có một căn phòng để ở là đã may mắn hơn rất nhiều người rồi. Cha mẹ của hắn không rõ tung tích, hắn một thân một mình gần mười năm rồi, từ đầu đến cuối hắn đều biểu hiện rất kiên cường. Nhưng mấy năm gần đây, điểm tín dụng phụ mẫu lưu lại đã gần hết. Ngay cả tiền mua Khoang Trò Chơi cũng đều mượn từ Triệu Bắc. Thời điểm Lâm Mạt nghĩ đến Triệu Bắc, vừa vặn điện thoại hắn có tiếng chuông vang lên. "Uy, là Lâm Mạt sao? Ta phát hiện một hoạt động phi thường có ý tứ. Ngươi muốn tới không?" thanh âm Triệu Bắc vang lên. Lâm Mạt suy tư một chút hỏi: "Là hoạt động gì?" "Ngươi đến là biết! Ta sẽ gạt ngươi sao!" Triệu Bắc thần thần bí bí nói. "Tốt a ta đã biết." Lâm Mạt Nói. Ngay tại khi hắn muốn hỏi ở nơi nào, Triệu Bắc nói: "Bây giờ ngươi đang ở trong nhà a?" Lâm Mạt gật đầu nói: "Không sai." "Ngươi chờ, ta lập tức tới đón ngươi." Triệu Bắc nói xong cũng dập máy. Lâm Mạt ngây ngốc đứng mấy giây tại chỗ, sau đó nhún vai. Hắn mở tủ lạnh ra lấy một bình đồ uống, sau đó vặn nắp bình. Hắn uống một ngụm, trên mặt toát ra vẻ hạnh phúc, như là mèo được cá. Sau đó hắn uống liền mấy ngụm, uống cạn một nửa bình. Hắn cầm chai nước uống đi xuống lầu, sau đó đợi Triệu Bắc tại cửa tiểu khu. Qua ước chừng mười phút, Triệu Bắc lái một chiếc xe con màu đen đi tới trước mặt Lâm Mạt. Triệu Bắc quay cửa kính xuống nhìn Lâm Mạt cười cười: "Sẽ không quấy rầy đến ngươi chứ?" Lâm Mạt liếc mắt, mở cửa xe đi vào. Triệu Bắc liền lái xe vào đường cái. "Mới vừa đi ra từ trong trò chơi, sau đó liền nhận được điện thoại của ngươi..." Lâm Mạt nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ nói. "Nha." Triệu Bắc vừa lái xe vừa nói chuyện phiếm cùng Lâm Mạt,"Ta cũng vậy, vừa vặn đói bụng muốn ăn ít đồ liền offline, sau đó phát hiện một thứ rất có ý tứ ngay dưới lầu..." "Cái gì?" Lâm Mạt xoay người lại nhìn hắn,"Không phải ngươi muốn ăn cái gì sao, làm sao lại chú ý tới quán cafe?" "Không chú ý những chi tiết này..." Triệu Bắc ho khan vài tiếng,"Dù sao bên trong quán cafe cũng có đồ ăn." hắn nói sang chuyện khác Lâm Mạt liền nhếch miệng mỉm cười. Triệu Bắc thích đi quán café cũng như là mình thích đi siêu thị không người vậy. "Nói một chút xem là có cái gì." Lâm Mạt nhìn ngoài cửa sổ, khẽ mím môi uống một ngụm. "Là như vậy, trong quán cafe tạo sân thi đấu trong « Thiên Vực »." Triệu Bắc nói. Lâm Mạt gật đầu: "A, chính là các chiến đội dưới cờ các tập đoàn đang offline tuyển chọn a." "Ngươi... Làm sao ngươi biết?" Triệu Bắc hơi kinh ngạc mà hỏi thăm. "Ta biết thì có cái gì kỳ quái?" Lâm Mạt cười cười,"Ta nghe NPC ở trong game nói, « Thiên Vực? Sân thi đấu » cũng là sản phẩm của công ty Thiên Khải." Triệu Bắc gật đầu nói: "Ngươi biết đánh bại 'Người Thủ Lôi' được ban thưởng bao nhiêu không?" Trong lòng Lâm Mạt đã nắm chắc, nhưng vẫn giả bộ như không rõ ràng. Hắn hỏi: "Có bao nhiêu?" Triệu Bắc thần thần bí bí nói: "Khoảng chừng hai vạn điểm tín dụng! Thế nào, có phải hoàn toàn không ngờ tới đúng không?" dù sao ở kiếp trước Lâm Mạt cũng là phú hào một tháng thu nhập mấy trăm vạn điểm tín dụng. Làm sao có thể bởi vì thứ này mà giật mình? Lâm Mạt chỉ là cười cười, uống một ngụm đồ uống không nói gì. "Nghe nói phí báo danh chỉ cần ba trăm điểm tín dụng... Ngươi đã từng lưu danh ở trên bảng cao thủ, có hứng thú thử một lần hay không?" Triệu Bắc xuyên qua kính chiếu hậu nhìn phản ứng của Lâm Mạt. Lâm Mạt chỉ suy tính một giây đồng hồ: "Tốt, nếu như có thể thắng được hai vạn điểm tín dụng kia, ta liền có thể trả tiền lại cho ngươi..." "Ngươi còn để chuyện này ở trong lòng, có muốn làm huynh đệ với ta không?" Triệu Bắc bất mãn nói. Lâm Mạt cười một tiếng cũng không nói lời nào. bọn hắn cứ như vậy đi tới nơi. Lâm Mạt xuống xe trước, sau đó chờ Triệu Bắc dừng xe xong sau đó cùng hắn đi vào bên trong. "Triệu tiên sinh." Có nhân viên phục vụ gật đầu nhẹ đối với Triệu Bắc,"Hai vị?" "Ừm, hai người." Triệu Bắc nói. Rất rõ ràng hắn là khách quen của nơi này, ngay cả nhân viên phục vụ cũng quen biết hắn. Lâm Mạt lướt qua đại sảnh, có đám thanh niên, nội tâm không có bất kỳ chút gợn song nào. Nói đơn giản chính là không có bài xích nó. "Đi thẳng vào vấn đề đi." Lâm Mạt nói với Triệu Bắc,"Chúng ta trực tiếp khiêu chiến vị bên trên." ánh mắt Lâm Mạt rơi vào một vị trí trên cao, nơi đó chỉ có một cái ghế dựa. Nói cách khác, người thủ lôi là một AI máy tính... "Được rồi!" Triệu Bắc có chút hưng phấn nói,"Cho ta xem kỹ thuật của ngươi. Nếu như không tệ lắm như vậy ta liền có thể lôi kéo ngươi cùng đi đánh phó bản ." Lâm Mạt cười một tiếng: "Tùy ngươi." Sau đó hắn đi tới vị trí khiêu chiến. "Ngài quyết định khiêu chiến người thủ lôi sao? Cái này cần khấu trừ ba trăm điểm tín dụng." thành âm điện tử vang lên, nghe tựa hồ là một nữ nhân cao quý trang nhã. Lâm Mạt thở một hơi: "Đúng vậy, ta xác định." Ánh mắt của hắn sáng ngời trong nháy mắt. Mà lúc này, những cái người chơi kia đều dừng lại nhìn hắn, ánh mắt có chút không coi trọng. Rất rõ ràng, trước đó bọn hắn đã thất bại khi khiêu chiến người thủ lôi.