Đôi khi, người bình thường đúng là không chấp nhận được khả năng tiếp thu mạnh mẽ của Chân Minh Châu.
Tuy chỉ trong vòng bảy ngày ngắn ngủi, nhưng bản thân anh hay Thẩm Nham, thậm chí là chuyên gia tâm lý trong nhóm vẫn luôn yên lặng quan sát Chân Minh Châu đều cảm thấy cô rất thích hợp với cương vị này. Hơn nữa mọi người đều hiểu không ai có thể thay thế cô.
Tuy rằng không biết có cơ hội khác hay không, nhưng anh biết không phải bất kỳ ai cũng có được kỳ ngộ như cô.
Cô ấy rất đặc biệt.
Có đôi khi chúng ta sẽ không biết họ vì sao lại đặc biệt như vậy.
Vu Thanh Hàn nhìn về phía Chân Minh Châu, cô đang ôm lấy đầu gối ngồi trên ghế tre, gương mặt áp vào đầu gối, dáng vẻ trông lười biếng nhưng lại không kém phần đáng yêu. Anh hơi rũ mắt, ngay sau đó nhanh chóng rời tầm mắt.
"Anh nhìn lén tôi sao?" Đôi mắt Chân Minh Châu mị mị, lên tiếng hỏi.
Vu Thanh Hàn thành thật gật đầu, nói: "Tôi chỉ là tò mò, không biết vì sao cô lại đặc biệt như vậy."
Đuôi mày Chân Minh Châu nhướng lên, mỉm cười một nụ cười tiêu chuẩn: "Bởi vì tôi chính là cô gái được ông trời lựa chọn nha."
Vu Thanh Hàn: "..."
Đôi khi không nói gì là cảm thấy xấu hổ.
Còn người này thì lại khoa trương.
Hiếm khi thấy Vu Thanh Hàn bị nghẹn, Chân Minh Châu không nể mặt bật cười, tâm tình rất tốt.
Chân Minh Châu cảm thấy mình đã thắng được một ván, cô ngâm nga một khúc hát, sau đó đứng lên nói: " Anh có muốn đi xem máy giám sát không?"
Vu Thanh Hàn: "Đi thôi."
Hai người cùng nhau lên lầu, chỉ là đã khiến bọn họ thất vọng rồi: Máy giám sát không hoạt động.
Rõ ràng hôm qua vẫn hoạt động nhưng hôm nay lại không còn tín hiệu.
Chân Minh Châu: "Cần phải gọi Tô Anh bọn họ đến sao?"
Vu Thanh Hàn lắc đầu: "Không cần, tôi đến xem."
Chân Minh Châu: "???"
Cô kinh ngạc nhìn Vu Thanh Hàn, Vu Thanh Hàn giải thích: "Cái này tôi cũng hiểu một chút."
Chân Minh Châu chống cằm nhìn anh,"A" lên một tiếng. Không trách lại đảm nhiệm vị trí phó trưởng phòng. Quả nhiên là có chút tài năng.
Sự thật chứng minh, Vu Thanh Hàn không phải chỉ có chút tài năng, anh có rất nhiều tài năng, có thể gọi là Doraemon - Thanh Hàn.
Ngắn ngủn nửa ngày, Vu Thanh Hàn đã khôi phục được hoạt động của máy giám sát.
Chân Minh Châu mỉm cười, hỏi: "Có việc gì anh không biết sao?"
Vu Thanh Hàn cũng rất tự luyến trả lời: "Cho dù có cũng không nhiều lắm."
Chân Minh Châu bĩu môi. Cô muốn nói máy giám sát cũng không phải hoàn toàn được khôi phục, nhưng rốt cuộc cô vẫn nhịn không phá đám.
Tuy rằng máy giám sát khôi phục bình thường, nhưng không thể phát lại được, bọn họ đành chịu. Nhưng dù vậy cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Mặc kệ là Vu Thanh Hàn hay Chân Minh Châu đều cảm thấy việc này cũng là điều bình thường.
Bởi vì, sự việc kỳ quái phát sinh ngày càng nhiều và việc xuyên qua lại kỳ lạ hơn hết. Có thể từ trường khi xuyên qua ảnh hưởng đến máy giám sát.
Người bị thương - Nguyên Tuấn sau khi được Vu Thanh Hàn kiểm tra và băng bó thì đến ngày thứ ba tinh thần đã tốt lên không ít.
Hắn đang mở to mắt nhìn trần nhà, bụng phát ra âm thanh ục ục, tuy nhiên không phải là do đói bụng mà là muốn đi vệ sinh.
Nguyên Tuấn là hoàng tử, những việc nhỏ nhặt cũng đều được người khác hầu hạ, đừng nói chi đến những thời khắc này.
Chỉ là hiện giờ anh chỉ có thể dựa vào chính mình.
Nguyên Tuấn cảm thấy hơi phiền muộn, cắn răng đứng dậy, từ từ đi đến nhà vệ sinh. Hôm qua là nhờ thần y giúp đỡ, nhưng từ sáng đến giờ vẫn chưa thấy tiếng của thần y nên chỉ có thể dựa vào chính mình, không thể để bà chủ... khụ khụ giúp đỡ hắn?
Không được, hắn khi còn nhỏ cũng không như vậy.
Không thể, tuyệt đối không thể.
Nếu như thật sự xảy ra chuyện như vậy thì về sau hắn làm gì còn mặt mũi gặp người khác.
Nguyên Tuấn hít sâu một hơi, kiểm tra miệng vết thương và chân một chút, không thấy có máu thấm ra nên nhẹ nhõm thở ra. Sau đó gian nan đi từng bước đến nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh ở đây chính là nhà xí trong miệng Nguyên Tuấn.
Đương nhiên là không giống với nhà xí, nơi này so với nhà xí trong hoàng cung tốt hơn rất nhiều.
Nơi này mặc kệ lớn hay nhỏ, thiết kế và trang trí cũng không thể so sánh với trong cung. Tuy nhiên đối với hắn nơi này lại có nhiều điểm độc đáo, tinh diệu.
Nguyên Tuấn ngồi trên bồn cầu, khi nhìn qua gương đều có thể nhìn thấy rõ đôi môi khô nứt của mình. Công bộ dưới trướng triều đình có thể làm ra gương nhưng độ sắc nét không thể bằng tấm gương trước mặt.
Hắn nhẹ nhàng sờ mặt, cảm thấy mình lớn lên trông rất ngọc thụ lâm phong.
Nhưng dường như khó có thể so sánh với vị Vu thần y kia. Diện mạo của vị Vu thần y kia càng tốt hơn.
Tuy nhiên, hai người bọn họ đều không phải mỹ nam truyền thống của Túc triều. Túc triều trọng võ nên tôn sùng những nam tử vẻ ngoài cường tráng, cao lãnh.
Đôi khi cũng có một số người đọc sách mang vẻ ngoài cường tráng, cao lãnh. Nhưng có vẻ hắn và Vu thần y đều không thỏa mãn được những điều kiện này.
Nhưng Vu thần y dường như mạnh hơn hắn, thoạt nhìn hắn có vẻ yếu hơn.
Rõ ràng là dáng vẻ ngọc thụ lâm phong, nhưng lại không phải kiểu con gái yêu thích. Thật là khiến hắn ưu sầu đến hói đầu mà.
Không biết bà chủ thích kiểu người như thế nào.
Nguyên Tuấn thở dài, hắn biết hiện tại không phải là lúc suy nghĩ miên man.
Ở đây những vật kỳ lạ chỗ nào cũng có. Vì thế Nguyên Tuấn lập tức chuyển sự chú ý sang việc khác - đó chính là chiếc bồn cầu thần kỳ này.
Chỉ cần dùng sức nhấn một cái, liền được dọn sạch sẽ. Hắn hâm mộ nhìn chiếc bồn cầu, tuy rằng không biết vì sao nó có tên gọi như vậy nhưng thật sự dùng rất tốt.
Nguyên Tuấn lại tiếp tục mở vòi nước rửa tay, nước ấm chậm rãi chảy ra: Cái này cũng rất tốt.
Tóm lại, ở đây mọi nơi đều rất tốt.
Đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên, Nguyên Tuấn lập tức bối rối, lảo đảo suýt té ngã, cũng may hắn nhanh chóng vịn được khung cửa
"Ai đó?" Vừa hỏi xong Nguyên Tuấn liền khẳng định là bà chủ.
Vì thế, hắn nhanh chóng hỏi lại: "Là bà chủ sao?"
Chân Minh Châu: "Đúng rồi, tôi có thể vào được không?"
"Chờ một lát." Nguyên Tuấn lập tức cúi đầu kiểm tra, sau khi thấy quần áo vẫn tươm tất, sạch sẽ thì lên tiếng: "Bà chủ vào đi."
Chân Minh Châu: "Tôi mang bữa sáng cho anh." Cô cười tủm tỉm, nói tiếp: "Tôi hầm canh gan heo cho anh."
Nguyên Tuấn: "!!!"
Không phải nói gan heo đã hết rồi sao. Như thế nào bây giờ lại là canh gan heo? Vì sao lại là canh gan heo?
Ở đâu lại có nhiều gan heo đến vậy? Chẳng lẽ ai có thù oán với heo nên giết heo để lấy gan.
Nguyên Tuấn ưu sầu muốn rớt nước mắt. Cuối cùng, hắn cũng không nhịn được, lấy ra hạt dưa vàng, nói: "Tôi muốn mua bánh mì, tôi muốn mua bánh quai chèo, tôi muốn mua bánh quy, tôi muốn mua bánh kem!"