Mọi người nhìn thấy Thích Ngọc Tú vội vã chạy về nhà thì cho rằng vì nhà cô ở tận trên núi, cho nên sợ về muộn sẽ không thấy rõ đường đi. Với những suy nghĩ đó, người ta vô cùng đắc ý vì nhà mình ở dưới chân núi, không cần thiết phải chạy như cô.
Thích Ngọc Tú chạy về nhà, tiếng sấm to ầm ầm ầm ở trên đầu. Cô chạy càng nhanh hơn.
Thích Ngọc Tú sốt ruột hoảng hốt. Trong nhà mấy đứa trẻ lúc này đã sửa soạn gần xong mọi chuyện. Chúng không chỉ đơn giản sửa lại nóc nhà, còn đun nước ấm. Ba bạn nhỏ đang xếp hàng ngồi quanh đống lửa, củi lửa phát ra thanh âm 'lách tách'.
Hai con gà mái già ở một bên kêu 'ku ku ku'.
Thích Ngọc Tú đẩy ra rào tre ngoài sân, liền cảm nhận được không khí ấm áp.
Bảo Châu liếc mắt một cái thấy mẹ, lập tức lanh lảnh kêu: "Mẹ."
Thích Ngọc Tú nhìn vào trong phòng, liền thấy củi lửa đã dọn sạch sẽ, cô bật cười: "Thật hiểu chuyện."
Bảo Châu lập tức ríu rít: "Anh trai sửa nóc nhà, chúng con đem củi khô dọn vào nhà. Chúng con còn nấu nước nóng cho mẹ tắm rửa."
Cô bé đưa tay vỗ vỗ bộ ngực nhỏ, đôi mắt cong cong: "Chúng con làm được rất nhiều việc."
Thích Ngọc Tú trên người vẫn hơi ẩm ướt nhưng nhịn không được cúi xuống nhẹ nhàng ôm ba đứa bé, cô nói: "Ba đứa thật là ngoan."
Ba đứa nhỏ cong khoé miệng, cả khuôn mặt đều là ý cười.
Bảo Sơn: "Mẹ ơi, quần áo mẹ ướt, mẹ mau tắm rửa."
Thích Ngọc Tú gật đầu: "Ba đứa vào nhà trước đi. Mẹ dùng nước ấm tắm."
Nhà của bọn họ rất nhỏ, cả trong lẫn ngoài chỉ có hai gian phòng. Bảo Châu vỗ vỗ mông đứng lên, một tay nắm anh trai, một tay nắm em trai, ba người cùng nhau về phòng. Vào phòng, Tiểu Bảo Châu nằm lên trên giường đất nói: "Em quá mệt mỏi rồi."
Bảo Sơn cũng sóng vai nằm cạnh Tiểu Bảo Châu, nói: "Anh không mệt!"
Bảo Châu liếc mắt nhìn hắn một cái, a thật dài một tiếng: "Anh gạt người."
Bảo Sơn nóng nảy, vội vàng nói: "Anh không có."
Cậu nghiêm túc nói: "Anh vẫn còn có thể làm việc được. Anh còn một chút sức lực.."
"Không hề mệt tí nào!"
Bảo Châu: "Có một chút sức lực không có nghĩa là không mệt."
Cô bé nhìn về về phía cửa sổ, ghé vào cửa sổ xem trời mưa bên ngoài, rồi qua sang Bảo Nhạc nói: "Bảo Nhạc, giúp chị đấm chân."
Bảo Nhạc chớp mắt, Bảo Châu làm nũng lăn lộn: "Chị rất mệt mỏi. Chị mệt mỏi quá rồi.Chị cho Bảo Nhạc ăn chân gà đó..."
Bảo Nhạc nhanh chóng bò đến bên người Bảo Châu, ngồi xếp bằng xuống, lộc cộc bắt đầu đấm chân cho chị. Nhóc con ân cần hỏi: "Chị ơi có mạnh quá hay không?"
Bảo Châu: "Vừa vặn."
Gõ trong chốc lát, Bảo Châu nghiêng người nói: "Vai vai vai."
Bảo Nhạc chuyên tâm mát xa, lại bắt đầu nghe lời đấm bả vai. Thích Ngọc Tú tắm xong đi vào, liền nhìn thấy một màn này, cô cười nói: "Bảo Nhạc, con cũng đấm cho anh Bảo Sơn nữa."
Cô lấy lá thư từ trong quần áo ra nói: "Bác cả của các con gởi thư."
Bảo Châu lộc cộc ngồi dậy, tinh thần tỉnh táo: "Bác cả nói cái gì ạ?"
Thích Ngọc Tú: "Mẹ còn không có xem, mẹ chờ ba đứa cùng nhau xem."
Cô mở phong thư, ho khan một tiếng, trịnh trọng mở miệng.
"Em hai."
Anh ở phương xa, không thể tới nơi nhưng em gái ạ, anh vẫn nhớ thương năm người nhà các em. Nghe nói Bảo Nhạc lại đánh nhau với mấy đứa nhóc kia rồi, anh cả cảm thấy, đã là con trai, đánh nhau một chút thì có làm sao, có hoạt động thể chất mới trở nên vững trãi được. Em xem Bảo Sơn đứa nhỏ cứng chắc như cây dương, vô cùng vững chắc, không hề ngỗ nghịch.
Anh cả đã hỏi chuyện thầy thuốc rồi. Thầy thuốc nói cứ giữ gìn con cái quá, chúng nó liền không tốt. Ngày thường vẫn nên cho mấy đứa nhỏ hoạt động nhiều một chút. Bảo Châu đánh mấy đứa nhóc kia cũng không sao hết, lớn lên vẫn dịu dàng thục nữ. Mấy đứa hoạt động nhiều, em đừng mang bán hết trứng gà, giữ lại cho chúng bồi bổ, lớn lên được khoẻ mạnh.
Em thấy không, Bảo Sơn Bảo Châu, sang năm một đứa tám tuổi, một đứa bảy tuổi. Chúng đã lớn rồi, cũng đến lúc phải đi học, cho dù không đủ sức khoẻ làm việc cũng có hiểu biết. Có chuyện gì khó khăn cứ nói cho anh cả. Anh biết được là em có khó khăn, sang năm bọn chúng lại đi học, anh sẽ cho bọn chúng tiền học phí.
Lần này anh cả gửi cho em 30 đồng tiền. Em mua thêm ít lương thực, tiết kiệm cũng đủ ăn cả tháng. Anh cả biết em sức lực lớn, cũng có thể ăn. Ngày xưa sức ăn của em so với anh cả và chị cả em còn nhiều hơn kìa..."
Anh cả nhà họ Thích không biết cách viết văn, chữ này nối tiếp chữ kia, đoạn này lan tràn sang đoạn khác, liên tục dặn dò, lải nhải tới tận ba trang giấy. Tất cả đều là quan tâm, dặn dò chuyện gia đình, Thích Ngọc Tú đọc nhiều chỗ không biết nó có nghĩa là gì, phải cùng con trai với con gái phân tích một chút mới rõ ý nghĩa của nó.
Đọc xong một lá thư, mồ hôi cũng chảy đầm đìa.
Thích Ngọc Tú đọc đến vất cả, nhưng thật ra anh cả Thích viết cũng vất vả không kém.
Bởi vì gian nan nhất vẫn là viết thư.