Chương 36: Là Huynh Sao?

Sau Khi Bị Đụng Hỏng Đầu, Ta Được Hắc Liên Hoa Nhặt Về

Quân Tử Sinh 22-11-2024 08:46:07

Cơ chế cài đặt các loại bẫy trong mộ phần này thường đi kèm với cơ chế hủy diệt, cơ hội lựa chọn thường chỉ có một lần. Một khi chọn sai, mộ phần không chừng sẽ xuất hiện thứ đáng sợ hơn, bọn họ sẽ chết. Phải cẩn thận. Thẩm Kiến Hạc suy ngẫm: "Thật sự là ngọn đèn này ư? Vạn nhất chúng ta chọn nhầm thì sao." Hạ Tuế An nhìn Kỳ Bất Nghiễn. Kỳ Bất Nghiễn cong mắt cười. "Nếu chọn nhầm" Bàn tay cầm đèn của hắn trắng bệch như ngọc thạch, trong tiếng cười dễ nghe mơ hồ mang theo một tia điên cuồng, chậm rãi thổi tắt đèn: "Vậy thì chết thôi." Sau khi thổi tắt đèn xanh này, mười ba chiếc đèn khác trong mộ cùng nhau tắt phụt. Ba người cùng rơi vào bóng tối. Tiếng rắn thè lưỡi và di chuyển nhanh chóng càng lúc càng rõ ràng, như ngay bên tai, Hạ Tuế An nép sát vào Kỳ Bất Nghiễn, hy vọng có thể tìm được cảm giác an toàn từ hắn, song khi muốn nắm tay hắn thì lại nhận ra không ổn. Là một bộ xương trắng, không phải người. Nàng muốn lên tiếng gọi Kỳ Bất Nghiễn nhưng lại sợ kinh động đến thứ khác nên đành che miệng lại, nhẹ nhàng như đi trên băng mỏng rời xa bộ xương, nhưng còn chưa đi được mấy bước thì đã bị bộ xương giữ chặt. Hạ Tuế An lập tức vùng vẫy, vừa cử động đã nghe thấy một hồi tiếng chuông và tiếng đồ trang sức bạc va vào nhau, leng keng leng keng, rất quen thuộc. Động tác vùng vẫy dừng lại. Trong chớp mắt, tim nàng đập thình thịch, trong đầu hiện ra một ý nghĩ táo bạo, ma xui quỷ khiến thò tay về phía cổ tay của bộ xương, đúng như dự đoán, sờ được một sợi dây xích có bảy cái chuông nhỏ. Là Kỳ Bất Nghiễn sao? Nhưng tại sao tay nàng lại chạm vào một bộ xương, Hạ Tuế An bối rối. Chẳng lẽ nàng xuất hiện ảo giác, nhưng xúc cảm chân thật như thế, đôi mắt dần thích nghi với bóng tối cũng mách bảo Hạ Tuế An, đứng cạnh nàng là một bộ xương, chứ không phải Kỳ Bất Nghiễn. Lí trí mách bảo Hạ Tuế An nên nhanh chóng đẩy bộ xương này xuống bục đá đầy rắn độc. Nhưng nàng mãi không ra tay được, ngón tay vô thức ấn vào sợi dây chuyền bạc có đính chuông, gọi: " Kỳ Bất Nghiễn?" Bộ xương quay đầu nhìn nàng. Tim Hạ Tuế An chợt đập mạnh. Im lặng hồi lâu, chỉ nghe bộ xương bỗng cười khẽ, một ngón tay để ở trên trán nàng, như có như không xẹt qua: " Hạ Tuế An, bây giờ nàng nhìn thấy ta là ai?" Là giọng nói của Kỳ Bất Nghiễn. Xác định được điều này, Hạ Tuế An mừng rỡ như điên, không suy nghĩ nhiều liền ôm chầm lấy hắn, sợ hắn lại biến mất, chỉ còn một mình nàng đối mặt với thứ trong mộ: "Bộ xương trắng." Nàng lặp lại: "Ta nhìn thấy là bộ xương, sờ cũng là bộ xương." Kỳ Bất Nghiễn lẩm bẩm: "Vậy sao." Hạ Tuế An đều nói thật, sợ hắn không tin, nàng gật đầu liên tục: "Không sai, ta cũng không biết tại sao, nhìn thấy chính là một bộ xương, ta còn tưởng rằng huynh biến mất rồi." Ngón tay hắn vẫn đặt lên trán nàng: "Vậy sao nàng nhìn thấy là bộ xương mà không đẩy ta xuống bục đá?" Nàng nắm chặt sợi dây xích có chuông của hắn. Kỳ Bất Nghiễn cúi mắt nhìn xuống. Sợi dây xích bị nắm lấy trước đó đung đưa trên cổ tay Kỳ Bất Nghiễn, chiếc chuông nhỏ lăn qua làn da trắng trẻo của hắn, đè ra vài vết hằn đỏ mảnh, thân thể hắn trời sinh đã dễ dàng lưu lại dấu vết. Nhưng Hạ Tuế An đều không thấy. Trong mắt nàng, Kỳ Bất Nghiễn vẫn là một bộ xương khô, cổ tay cũng chỉ là một đoạn xương không da không thịt: "Vì ta sờ thấy sợi dây xích này." Hạ Tuế An: "Ta sợ bộ xương này là huynh nên không đẩy xuống." Kỳ Bất Nghiễn: "Lỡ may không phải thì sao." Nàng nói: "Lỡ may phải thì sao." Hắn không hiểu tại sao Hạ Tuế An lại đưa ra lựa chọn như vậy, nếu để Kỳ Bất Nghiễn chọn, nhất định phải giết những thứ có thể đe dọa tính mạng của mình trước, không quan tâm đó có phải là người hay không. Nghe xong câu trả lời của Hạ Tuế An, trên đầu ngón tay Kỳ Bất Nghiễn xuất hiện thêm một sợi Thiên Tàm Ti, cổ tay xoay chuyển, rạch một đường vào thái dương nàng, mùi máu tươi thoang thoảng xua tan mùi hương nồng đột ngột xuất hiện trong mộ thất. Sau khi bị đâm vào thái dương, nàng không còn nhìn thấy bộ xương nữa mà là một người bằng xương bằng thịt. Kỳ Bất Nghiễn ra hiệu cho nàng nhìn chiếc đèn xanh. Bấc đèn có thêm cỏ ma dược có thể gây ảo giác, đây từng là bí dược trong cung. Khi thổi tắt, mùi hương phấn ma dược sẽ tản ra, dễ khiến người ta trúng chiêu, sinh ra ảo giác.