Chương 359: Danh sư và cao đồ

Ngũ Hành Thiên

Phương Tưởng 25-07-2021 07:00:02

Không khí Lăng phủ ngột ngạt đến cực điểm, ai cũng bàng hoàng. Lăng phu nhân khẽ vuốt mặt Lăng Thắng, nước mắt rơi như mưa. Chỉ trong vòng một ngày, nhi tử bị tập kích, bị thương nặng, đến nay chưa tỉnh, sau đó trượng phu bị người ta chém đứt cánh tay phải, cũng chìm vào hôn mê bất tỉnh. Một ngày đau đớn. Tiếng bước chân vang lên từ phía sau, quản gia lo âu đứng ở cửa, muốn nói lại thôi. Lăng phu nhân nói khẽ: "Nói đi, còn tin gì xấu nữa?" Quản gia khom người bẩm báo: "Danh sách chúng ta đệ trình tham gia Đại Sư Chi Quang bị Trưởng Lão Hội phủ quyết." Lăng phu nhân nhàn nhạt nói: "Biết rồi, lui ra đi, ta muốn yên tĩnh một mình." Quản gia không dám nói gì thêm, khom mình hành lễ, cẩn thận đóng cửa lại lui ra ngoài. Trong phòng không còn ai, bà đứng dậy, đi tới trước bàn trang điểm. Nhìn người phụ nữ thần sắc tiều tụy trong gương, bà bắt đầu trang điểm. Người trong gương lại từ từ trở thành một mỹ nhân diễm lệ, phong thái yểu điệu. Bàn tay trắng muốt nhỏ nhắn khẽ xoay cái đèn lưu ly, góc phòng khẽ chuyển động, lộ ra một lối đi. Bà đi xuống địa đạo. Trong địa đạo mùi rất khó ngửi, chỗ nào cũng thấy gián rết chuột, nhưng Lăng phu nhân tỉnh bơ như không. Xuyên qua địa đạo dài, ở lối ra mơ hồ vang tới tiếng cười đùa huyên náo. Đi tới cửa, mở khóa, đẩy cửa ra. Tiếng cười đùa to rõ hẳn lên, cửa lối ra là một bức tranh sơn thuỷ. Không ai ngờ, tòa tửu lâu làm ăn thịnh vượng này lại là lối ra địa đạo của Lăng phủ. Chủ nhân của tửu lâu này vốn chẳng có quan hệ gì với Lăng phủ. Trong một gian phòng trang nhã, rượu và thức ăn bày sẵn, một người đàn ông trung niên đang ngồi tự rót tự uống. Nam tử mặt chữ điền lông mày rậm, không giận tự uy, rất có dáng vẻ. Ông ta là khách quen của nơi này. Ông ta, chính là tổng tràng chủ của đạo tràng được gọi "đạo tràng đệ nhất thiên hạ " - Long Hưng đạo tràng, đại sư Dương Chấn. Nam tử nhìn thấy Lăng phu nhân, thì thở dài: "Ngươi cực khổ rồi." Lăng phu nhân đi thẳng tới bàn, ngồi xuống, lạnh nhạt: "Đây là số mệnh." Dương Chấn để chén rượu xuống, hỏi: "Ngươi muốn ta làm cái gì? Đi ám sát Diệp Lâm? E là khó mà làm được, người hầu cạnh nàng ta thực lực không kém ta." Lăng phu nhân nhếch mép cười gằn, mắt đầy oán độc: "Rồi để ngươi phải hối hận vì đã giết ả ta sao? Không, cái ta muốn, là làm cho ả ta mất hết tất cả những gì mình đang có." Dương Chấn khó hiểu, nhấp một ngụm rượu: "Ta không nghĩ ra cách nào làm được như vậy." "Thời còn trẻ, ai mà chẳng có lúc làm chuyện hồ đồ?" Lăng phu nhân đưa tới một tờ giấy. Dương Chấn nhận lấy, liếc mắt nhìn, lộ vẻ hoảng sợ: "Chuyện này... đây là thật?" Lăng phu nhân hỏi ngược lại: "Ngươi nói xem?" Dương Chấn im lặng, uống rượu trầm ngâm, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên: "Ngươi muốn ta làm cái gì?" "Loan thông tin này ra ngoài." Lăng phu nhân nghiến răng: "Ta muốn cho khắp thiên hạ, đều biết bộ mặt thật của tiện nhân này!" Bàn tay đang cầm tờ giấy của Dương Chấn khẽ run... Phó phủ. Phó Dũng Hạo khiêu chiến Sở Triều Dương, Diệp phu nhân lấy nguyên đan làm phần thưởng, làm cả bầu không khí nóng hừng hực. Mọi người đều nhìn Sở Triều Dương. Tửu Quỷ đang uống rượu và Vương Tử đang tán gái cũng phải dừng lại. Vương Tử ngạc nhiên: "Tiểu tử này thực lực thế nào?" Tửu Quỷ cố gắng mở con mắt nhập nhèm: "Cái tên xoi mói như Hoa Khôi mà còn coi trọng hắn, hẳn là cũng có chút tài mọn." Vương Tử tiếc nuối: "Đáng tiếc lần trước cái tên này không có lên." Tửu Quỷ thở ra toàn mùi rượu: "Sau này sẽ thấy thôi. Một viên nguyên đan, hừ, ngay cả sâu rượu ta cũng suýt nữa động lòng." "Ta thì đã động lòng." Vương Tử thở dài: "Tài sản Diệp phủ thực là sâu không thấy đáy a. Nghe nói lần trước là Trích Tinh Thủ Sáo, lần này lại là nguyên đan, ai, hồi chúng ta còn trẻ, sao không gặp được chuyện tốt như vậy?" Hai người đều tỏ vẻ ước ao. Ngải Huy đứng dậy, đi ra: "Ngươi muốn khiêu chiến ta?" Phó Dũng Hạo hung tợn nhìn Ngải Huy, cái tên trung niên nhìn chẳng vừa mắt tí nào này, ngay cả đứng còn không thẳng, nhìn là biết chẳng phải người tốt, làm sao xứng với đại tỷ? Phó Dũng Hạo lạnh lùng: "Ngươi chính là kẻ đang dây dưa với đại tỷ?" Ngải Huy ngẩn ngơ, chỉ vào mặt mình: "Ta? Dây dưa với đại tỷ của ngươi?" Hắn suýt nữa thì phun máu, má nó, cuối cùng cũng đã biết cái gì gọi là vừa ăn cướp vừa la làng. Hắn hận không thể nhào tới ôm chân tên đồ đệ tiện nghi, khóc nhờ xin hắn, bảo hắn nói đại tỷ hắn tha cho sư phụ đi! Nếu đại tỷ của đồ đệ buông tha sư phụ, sư phụ ngay cả nguyên đan cũng không cần, sẽ bước đi ngay. Tiếc thay... Ngải Huy bấm bấm Ngân Chiết Mai, ánh mắt đầy tiếc nuối nhìn đồ đệ tiện nghi, sao trên đời lại có nhiều chuyện bất đắc dĩ thế. Phó Dũng Hạo thấy ánh mắt Ngải Huy thì sửng sốt, hắn cảm thấy ánh mắt kia có cái gì đó quen thuộc. Bỗng hắn giật thót, hắn nhớ ra rồi, ánh mắt này không phải giống ánh mắt của phu tử Ngải Huy của mình ở Kiếm Tu đạo tràng Ninh Thành hay sao? Phó Dũng Hạo giận tím mặt. Nếu là Ngải phu tử nhìn mình như vậy, hắn không có ý kiến gì. Tuy vì chuyện gia tộc, Ngải phu tử phải đi xa, nhưng trong lòng hắn vẫn tôn kính Ngải phu tử không hề suy sút. Ngải phu tử từng làm nhiều chuyện không bình thường, nhưng chỉ cần nhìn Phu tử hô một tiếng bao kẻ đi theo, là đủ biết vị trí của phu tử trong lòng mọi người. Hừ, Sở Triều Dương này cũng là một phu tử, cũng còn là phu tử kiếm thuật. Nhưng đừng tưởng rằng cùng là phu tử, thì có quyền nhìn mình cái kiểu như thế! Phó Dũng Hạo hung tợn trừng mắt Sở Triều Dương, ngữ khí chua hơn giấm: "Ta khuyên ngươi nên bỏ ý nghĩ đó đi, hừ, cóc mà muốn ăn thịt thiên nga, nhìn cái dáng kia của ngươi, mà đòi xứng với đại tỷ của ta?" Sở Triều Dương giận tím mặt: "Này, ngươi nói cho rõ xem, ta có chỗ nào không xứng?" Phó Dũng Hạo khinh bỉ: "Cái này mà còn phải hỏi? Đại tỷ của ta đẹp như thiên tiên, còn ngươi, nhìn chỗ nào cũng xấu. Xưa nay kết hôn, đều phải môn đăng hộ đối, ta hỏi ngươi, nhà ngươi có phải đại tộc không?" Ngải Huy lắc đầu: "Không phải." Phó Dũng Hạo lẫm liệt: "Không môn đăng hộ đối, làm sao ta đành lòng nhìn đại tỷ nhảy vào hố lửa? Nghe nói ngươi là phu tử kiếm thuật, ta cũng tu luyện kiếm thuật được một thời gian, muốn cùng ngươi tỷ thí một chút." Hắn rút kiếm, vô thế, nhắm thẳng vào Ngải Huy: "Đến đây đi!" Ngải Huy ngắm nghía, trong lòng có chút bất ngờ. Tư thế của Phó Dũng Hạo rất đúng bài bản, xem ra thường ngày không có lười biếng. Ngải Huy gật gù: "Trình độ không tệ." Phó Dũng Hạo ngạo nghễ: "Giáo viên của ta là đại danh đỉnh đỉnh Lôi Đình Kiếm Huy, nghe nói kiếm thuật của ngươi rất lợi hại, nhưng ở trong lòng ta, sư phụ ta mới là lợi hại nhất." Sở Triều Dương kinh hãi đến biến sắc: "Là họ Ngải tên Huy?" Phó Dũng Hạo càng thêm đắc ý: "Đúng vậy!" "Đã sớm nghe nói Lôi Đình Kiếm Huy kiếm thuật cao siêu, xuất thần nhập hóa." Ngải Huy mặt đầy sùng bái, hóa thành vô cùng tiếc nuối: "Tiếc là hắn không ở Ngân Thành, không thể cùng uống rượu luận kiếm. Thôi thôi, nếu ngươi đã là học sinh của Lôi Đình Kiếm Huy, nhất định danh sư xuất cao đồ, tại hạ bái phục chịu thua, ta nhận chịu thua." Cả đại sảnh rơi vào im lặng. Vương Tử dại cả mặt, bàn tay đang cầm đũa sững lại, chiếc đũa và miếng thịt đang gắp rơi bịch xuống bàn mà hắn cũng không biết. Tửu Quỷ thì nghẹn rượu, mặt đỏ bừng. Không ai kịp chuẩn bị tinh thần, đều sững người. Mặt Phó Tư Tư vô cùng khó coi, nhưng chỉ trong nháy mắt đã khôi phục tự nhiên. Bây giờ Phó gia đã ôm được chân Diệp phu nhân, không còn phải sợ Lăng phủ thủy hỏa, đương nhiên không cần nhờ đến cái thân phận phu tử kiếm thuật Diệp phủ của Sở Triều Dương nữa. Tên Sở Triều Dương này lai lịch bí ẩn, thủ đoạn xảo trá khó lường, ở gần hắn chi cho nguy hiểm. Chỉ không biết Diệp phu nhân nghĩ như thế nào? Bây giờ thái độ của Diệp phu nhân mới là quan trọng. Phó Tư Tư liếc mắt nhìn Diệp phu nhân, thấy Diệp phu nhân vẫn cười tủm tỉm, có vẻ tâm tình không tệ, Phó Tư Tư cũng an tâm. Phó Dũng Hạo không ngờ Sở Triều Dương nhận thua, cũng sững ra, không lẽ bản lĩnh khuyên người của mình đã tăng tiến? Hắn rất là hài lòng, mắt nhìn Sở Triều Dương cũng hiền hòa hẳn đi, ừ, cái tên Sở Triều Dương này trừ dáng dấp xấu một chút, nghèo một chút, gia thế kém một chút thì tính cách cũng tạm được. Hắn ho nhẹ một tiếng, đánh vỡ yên tĩnh, giả vờ nói như ông cụ non: "Ngươi có thể nghĩ thông suốt, đây là chuyện tốt cho tất cả mọi người. Tuy ngươi không thể làm tỷ phu ta, nhưng sau này mọi người chính là huynh đệ, chuyện của ngươi cũng là chuyện của ta! Ai dám tìm ngươi phiền phức, chính là sống mái với ta!" Sở Triều Dương giơ ngón tay cái: "Trượng nghĩa! Huynh đệ ngươi đạt trình độ rồi đó! Sau này ta có chuyện nhất định sẽ tìm ngươi." Phó Dũng Hạo vỗ ngực: "Không thành vấn đề!" Phó Tư Tư cau mày nhìn Sở Triều Dương khắp từ trên xuống dưới, trong lòng rất nghi hoặc và càng thêm cảnh giác, trong hồ lô họ Sở rốt cuộc chứa cái gì? Nàng biết tính cách Sở Triều Dương, thấy tiền là sáng mắt, lợi ích là tối thượng, không có lý nào 1.000 điểm thiên huân đánh động được hắn mà nguyên đan quý giá hơn hẳn hắn lại không động lòng! Hắn sợ Lăng phủ? Bây giờ Diệp phủ và Lăng phủ cũng đã trở mặt, hai nhà trước sau sẽ có xung đột, Sở Triều Dương không phải lo tới Lăng phủ mới đúng. Không lẽ còn cái gì đó trong này mà mình không biết? Thấy Sở Triều Dương biểu hiện như thường quay trở về chỗ ngồi, đại sảnh đang khí thế ngất trời hoàn toàn lạnh hẳn xuống, không ai biết tiếp theo phải làm cái gì. Sở Triều Dương còn xoay khắp bốn phương chắp tay cảm ơn, sau đó vùi đầu vào ăn. Đám Quế Hổ ngơ ngác nhìn nhau, đều cảm thấy bên trong có gì đó quái lạ, phu tử của mình đức hạnh thế nào, đám bọn họ ai mà chẳng rõ. Nha, xấu hổ hắn đương nhiên không có, nhưng nguyên đan mê hoặc như vậy, tuyệt đối không có khả năng hắn từ chối chứ. Đám đệ tử Phó gia nhìn Sở Triều Dương đầy khinh bỉ và coi thường. Sau mấy giây ngượng ngập, đại sảnh lại trở nên náo nhiệt, nguyên đan quý giá, không ai cưỡng được. Ngải Huy mấy lần nhận biết có người đang thầm quan sát mình, nhưng lần nào ngẩng lên cũng không tìm được người nhìn trộm. Ố, không lẽ mình cũng đã biến thành hàng hot? Ngải Huy tự cười nhạo bản thân, tiếp tục cắm đầu ăn uống. Bầu không khí nhiệt liệt, ồn ào náo động, những tiếng khen ngợi, những lời cổ vũ hò hét không dứt bên tai, ai cũng giở hết tài nghệ ra trình diễn. Bên những bàn ăn, người hầu qua lại tấp nập, thức ăn thức uống mỹ vị không ngừng được mang lên. Ngải Huy đang cắm đầu ăn, cả người đột nhiên cứng đờ.