Chương 354: Người sống một đời dựa cả vào hành động
Ngũ Hành Thiên
Phương Tưởng25-07-2021 06:59:38
Tiếng bước chân vang lên, một đám người từ ngoài cửa đi vào.
Ngải Huy đang chuẩn bị quay đầu sang nhìn, Phó Tư Tư đã hỏi: "Người thấy thanh kiếm này thế nào?"
Lấy tiền của người ta thì phải làm việc cho người ta, Ngải Huy không phân tâm nữa, cẩn thận nhìn thanh kiếm, hai giây sau không chút do dự gật đầu: "Ừ, kiếm không tệ."
Tệ mà được à?
Giá hai ngàn điểm Thiên huân đó, tệ nổi sao?!
Ngải Huy vốn cảm thấy Ngân Chiết Mai của mình đã tính là thanh kiếm vô và tốt, nhưng trước mặt thanh kiếm này, nó hoàn toàn không đáng chú ý. Ngân Chiết Mai có thể bán với giá 1.500 điểm thiên huân là tốt lắm rồi, so với thanh kiếm giá tới 2.500 điểm trước mắt thì vẫn có một khoảng cách chênh lệch tương đối lớn.
"Vị khách này thật là tinh tường!" Chưởng quỹ vồn vã khen: "Thanh kiếm này là do đại sư binh khí Hà Sĩ Tắc làm ra, lúc đầu vốn là định làm một thanh thiên binh. Hà đại sư đã dùng rất nhiều huyết tinh và quả ngọc, cộng với ba mươi sáu loại thuốc quý chế thành kiếm mặc huyết. Kiếm mặc huyết được rèn ròng rã ba mươi ngày, tiêu hao rất nhiều tài vật và sức lực mới ra được thanh Huyền Thiết Mặc Kiếm này. Kiếm này như kim mà không phải kim, tựa như gỗ mà không phải gỗ, không bài xích bất kỳ loại nguyên lực nào. Trời sinh đã có phong mang, không gì không xuyên thủng được, giá của nó cao tới 2.500 điểm thiên huân là vì nó có một thuộc tính cực kỳ hiếm thấy, thông linh!"
"Thông linh!?" Ngải Huy cả kinh.
Ở trong kiếm điển, hắn đã đọc được rất nhiều câu chuyện về những thanh danh kiếm thông linh. Kiếm có linh, ở thời tu chân là chuyện bình thường, người ta nói phi kiếm được tu luyện lâu ngày dần sẽ sinh ra một thứ tồn tại đặc thù gọi là Kiếm Linh. Trong một số kiếm điển, còn có pháp môn dạy cách ôn dưỡng Kiếm Linh. Có cái còn dạy cách làm cho Kiếm Linh hiện ra thực thể, ví dụ như năm đó sư huynh La Ly của Thần Vương Tả Mạc, sáng chế ra Ngã Ly chính là như thế.
Nhưng tới thời đại nguyên lực, kiếm tu sa sút, chuyện kiếm sinh ra thông linh đã sớm biến mất.
Bây giờ đột nhiên nghe có người nói có một thanh kiếm có thông linh, Ngải Huy làm sao không giật mình?
"Đúng, ngày kiếm này luyện thành, kiếm khí ngang dọc, reo vang suốt ba ngày không dứt, người bình thường không tới gần được, để không làm thương tổn tới khách, tệ điếm phải dùng cự kim tạo cái hộp thủy tinh phong cấm này để khóa lại kiếm khí. Hà đại sư đã từng dặn, bảo kiếm chọn chủ, người có duyên sẽ chiếm được. Chúng tôi bày nó ra, cũng là muốn thử xem."
Chưởng quỹ rất giỏi chào hàng, hắn đã nói như thế khiến ngay cả người ít tiền như Ngải Huy mà cũng cảm thấy rục rịch.
Phó Tư Tư nói: "Hay người thử xem, nếu bảo kiếm chọn chủ, ta liền tặng nó cho ngài."
Ngải Huy nghi ngờ nhìn nàng, có vấn đề! 2.500 điểm thiên huân, rõ ràng là một khoản tiền lớn, vô duyên vô cớ đưa cho mình để làm gì?
"Tư Tư, hắn là ai?"
Một giọng nói đầy phẫn nộ vang lên từ đằng sau, Ngải Huy lập tức hiểu ra.
Cái gì giúp đỡ mua kiếm, đều là mượn cớ, bắt mình ra làm bia đỡ đạn mới là thật.
Một vở kịch cũ rích rình rịch, sao đám thế gia thích mấy trò nhảm nhí này thế nhỉ!
Ngải Huy thảnh thơi xoay người.
Một người nam tử tuấn dật đang phẫn nộ, chằm chằm nhìn Ngải Huy, mấy tên bên cạnh hắn cũng nhìn hắn chẳng chút thiện cảm.
"Tư Tư, hắn là ai?"
Nhờ nghe tin đồn thời gian qua, Ngải Huy đã đoán ra người kia là ai.
Lăng Tiêu, công tử Lăng phủ. Người ta nói ai cũng mong hai người họ kết thành duyên với nhau. Nếu chỉ có vậy, chuyện cũng đơn giản, nhưng vấn đề là ở chỗ Phó Tư Tư phản đối rất mãnh liệt, và những gia tộc khác cũng không muốn nhìn thấy Lăng Phó làm thông gia với nhau.
Trong thế hệ tuổi trẻ của Phó gia, người kiệt xuất nhất chính là Phó Tư Tư, đám con trai chẳng ai xuất sắc.
Lăng phủ vốn đã bá đạo, nếu bây giờ cộng thêm với Phó gia, đối với nhiều người tạo ra uy hiếp quá lớn.
Tuy bị cuốn vào chuyện này không phải ý của Ngải Huy, nhưng bây giờ xem ra, muốn hữu nghị cũng không thể. Hắn suy nghĩ rất nhanh, chỉ trong tích tắc đã nhìn ra vấn đề.
Diệp phu nhân đại diện cho Đại trưởng lão, Phó Tư Tư lại dùng cách này để phản đối. Bản thân Phó gia có lẽ cũng đã do dự, nếu không, với chỉ một mình một đứa con gái như Phó Tư Tư, không có khả năng làm trái ý của cả gia tộc.
Phó gia do dự cũng là có lý, làm thông gia với Lăng phủ đương nhiên là chuyện tốt, nhưng làm sao dám đắc tội với Đại trưởng lão?
Mình bây giờ là Phu tử ở Diệp phủ, trong mắt bọn họ, đương nhiên là người của Diệp phủ. Nếu mình nảy sinh xung đột với Lăng Tiêu, làm mâu thuẫn trở nên gay gắt cũng không phải là thượng sách, thực là khó nghĩ. Lăng phủ lại không thể để món đại bổ như Phó gia vuột ra khỏi tay, chắc chắn sẽ luôn ép sát, cứ làm cho thành chuyện rồi tính sau.
Tiểu cô nương dùng cách này để cố giành cho mình một hi vọng sống, quả nhiên so với đệ đệ của nàng thì thông minh hơn rất nhiều.
"Tư Tư, hắn là ai?"
Ngải Huy ra vẻ ngạc nhiên, bắt chước kiểu nói chuyện của Lăng Tiêu, hỏi ngược lại.
Tay phải của hắn để sau lưng, chỉ chỉ Huyền Thiết Mặc Kiếm.
Dù sao cũng đã bị cuốn vào, làm sao cướp được lợi ích nhiều nhất mới là chuyện thực tế. Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng, nếu tiểu cô nương không đồng ý thì mình bỏ của chạy lấy người. Cái gì vì mặt mũi, giận dữ vì hồng nhan cái gì gì đó, hắn không bao giờ làm.
Phó Tư Tư không ngờ Sở Triều Dương phối hợp như vậy nên hơi thất thần. Khi khóe mắt thoáng nhìn thấy ngón tay sau lưng Sở Triều Dương chỉ vào thanh Huyền Thiết Mặc Kiếm, khóe mắt giật giật.
2.500 điểm thiên huân!
Tên này điên rồi?
2.500 điểm đủ để nhờ một vị đại sư ra tay ấy chứ!
Không lẽ tên này thấy mình đáng giá tới 2.500 điểm thiên huân?
"Vị công tử này là Lăng Tiêu." Phó Tư Tư trả lời, rồi quay sang Lăng Tiêu nói: "Người này tên là Sở Triều Dương."
Nàng thò một bàn tay ra sau, duỗi thẳng năm ngón tay.
Ngải Huy cười gằn trong lòng, 500 điểm thiên huân mà muốn ta giải quyết dùm phiền toái cỡ này? Coi ta là bã đậu sao!
"Hóa ra là Lăng công tử, hân hạnh được gặp!"
Lăng Tiêu mặt âm trầm, hai mắt hừng hực lửa, trong lòng phẫn nộ.
Công tử... hắn...
Cách xưng hô này đã làm lộ rõ sự thân sơ của Ngải Huy với Phó Tư Tư.
Hai con chó chết tiệt!
Lăng Tiêu càng thêm giận.
Mẫu thân đã bảo hắn, dùng cách gì cũng được, miễn là phải bắt được Phó Tư Tư vào tay.
Phó Tư Tư đương nhiên đẹp, nhưng Lăng Tiêu hắn nữ nhân cỡ nào mà chưa từng thấy? Trong mắt hắn, Phó Tư Tư chỉ là một con mồi, đuổi bắt chỉ là để cho thêm thú vị mà thôi.
Thế mà, con mồi của hắn đang đòi rơi vào tay người khác.
Hắn không nói một lời, trong lòng dâng lên ý muốn giết người.
Tất cả sự chú ý của Ngải Huy đều đặt vào việc cò kè mặc cả với Phó Tư Tư.
Cuối cùng, hai người đã thỏa thuận xong, 1.000 điểm thiên huân.
Ngải Huy cũng hài lòng, mấy ngày qua hắn đã thăm dò rõ ràng, đám thế gia này trên người ai cũng có một ít thiên huân, đại khái khoảng hai, ba trăm, nhiều thì sáu, bảy trăm.
Thêm 200 điểm nữa, có nghĩa lần này đi ra kiếm được 1.200 điểm thiên huân.
1.200 điểm là khái niệm gì? Ngải Huy bán Tuyết Lưu Anh, vắt hết óc tìm kế mới cướp được 1.400 điểm thiên huân. 1.200 điểm, thêm 300 điểm nữa là mua được Ngân Chiết Mai.
Mây đen đều đã tan hết, dương quang chiếu khắp nơi, Lăng Tiêu mặt mày hớn hở: "Tên Sở tiên sinh tại hạ hình như đã được nghe thấy ở đâu đó, không biết Sở tiên sinh hiện giờ đng làm việc ở đâu?"
Ngải Huy bất ngờ, tình huống thế này mà vẫn không ra tay? Lòng dạ thâm sâu hơn mình nghĩ nha, nhưng cũng phải, có thể bức Phó Tư Tư chật vật tới mức này, Lăng Tiêu đương nhiên không phải nhân vật đơn giản.
Ngải Huy ra vẻ xấu hổ: "Tại hạ là kẻ vô tích sự, mấy năm nay đều nhờ Tư Tư giúp đỡ, Tư Tư đối với ta tình thâm ý trọng, làm sao ta có thể không quan tâm tới Tư Tư? Để có thể gặp được Tư Tư hàng đêm, tại hạ mới tới Ngân Thành. Vận khí thực là không tệ, bây giờ làm một Phu tử."
Phó Tư Tư ngơ ngác nhìn Sở Triều Dương, da gà nổi khắp người.
Vừa nghe là Phu tử, Lăng Tiêu tỉnh táo lại ngay, cười gằn: "Hóa ra là hạng bám váy đàn bà."
"Ngươi dùng từ thực là..." Sở Triều Dương biến sắc, trợn mắt nhìn, năm giây sau, chán nản nói: "Phải nói ta là người thành tâm thực lòng mới đúng. Ta vô dụng như vậy mà Tư Tư còn đối với ta không rời không bỏ, tình cảm này có trời đất nhìn thấy, nhật nguyệt chứng giám. Để báo đáp, chỉ có thể cùng sống cùng chết, ngươi hiểu được chuyện đó sao?"
Dứt lời, Sở Triều Dương đầy thâm tình nhìn Phó Tư Tư.
Mình bị Phó Tư Tư chơi đểu, tuy kiếm được thiên huân nhưng điều đó không có nghĩa hắn thích bị người ta chơi xỏ. Hừ, sao hắn để cho Phó Tư Tư sống yên được?
Phó Tư Tư hận không đập đầu chết ngay, cả người tóc gáy dựng đứng, mặt khó coi như mới nuốt phải con ruồi. Nàng hối hận sao mình lại nhờ Sở Triều Dương?
Lăng Tiêu vốn luôn kiêu ngạo hung hăng sao tới giờ vẫn chưa ra tay? Sao hôm nay lại nói nhảm nhiều như vậy?
Nàng giận đến nỗi mặt đỏ bừng, nhưng cố nhịn xuống, cúi đầu: "Bây giờ nói mấy chuyện này làm gì?"
Đám hộ vệ Lăng Tiêu đều nghĩ Phó Tư Tư đỏ mặt là vì e thẹn nên đều biến sắc. Họ quá rõ tính khí công tử nhà mình.
Lăng Tiêu hoàn toàn bùng nổ!
Con mồi của mình rơi vào tay người ta đã làm hắn lúng túng giận dữ, bây giờ hai con chó này lại còn dám ngay trước mặt mình nói chuyện ngọt ngào ân ái, tình cảm với nhau. Con mồi này, với người ta không biết đã bị đùa bỡn không biết bao nhiêu lần, thế mà trước mặt mình lại cứ luôn làm ra vẻ băng giá, lửa giận của hắn càng thêm hừng hực, đốt cháy sạch sẽ mọi khắc chế trong lòng.
Lăng Tiêu khuôn mặt vặn vẹo, cười gằn: "Làm thịt thằng vô dụng này cho ta!"
Đám hộ vệ dạ ran, bước lên.
Phó Tư Tư biến sắc, đang định bảo Sở Triều Dương "chạy mau", Sở Triều Dương đã bước lên đứng chắn trước người nàng, giả vờ hô to: "Tư Tư chạy mau!"
Hộ vệ vây hai người vào giữa, ép dần vào.
"Chạy? Một người cũng đừng hòng chạy!"
Lăng Tiêu khoái chí, thấy mình như mèo đang vờn chuột.
Mặt Phó Tư Tư trắng bệch, cố gắng trấn định, lạnh giọng: "Lăng Tiêu, ngươi dám ra tay với ta?"
Lăng Tiêu ra vẻ ôn nhu: "Tư Tư, yên tâm, ta sẽ không làm thương tới nàng. Ta còn đang chờ cưới nàng xuất giá. Tên tình lang của nàng, ta cũng sẽ không giết hắn, ta sẽ ngâm hắn vào trong thùng nước muối, cho hắn tận mắt nhìn thấy chúng ta kết hôn."
Phó Tư Tư biến sắc, sợ hãi.
"Ngươi là đồ táng tận lương tâm, không còn nhân tính!"
Sở Triều Dương bỗng lên tiếng.
"Tại sao không bỏ vào thùng nước đường?"
Mọi người sững sờ.
Đường kiếm quang chói mắt lóe lên.