Chương 35: Vậy Thì Chết Thôi

Sau Khi Bị Đụng Hỏng Đầu, Ta Được Hắc Liên Hoa Nhặt Về

Quân Tử Sinh 22-11-2024 08:46:07

Cây trâm mà Hạ Tuế An mới đeo chưa tới một ngày kia cũng theo con rắn hổ mang bạc kia rơi vào giữa đàn rắn, nàng tiếc nuối nhìn thoáng qua. Đây là chiếc nàng vừa mới mua ở Phong Linh trấn. Còn chưa đeo được mấy nữa. Nghĩ đến sau này không thể đeo nữa, Hạ Tuế An vẫn thấy hơi tiếc, nhưng nghĩ đến mạng người quan trọng hơn, trong lòng nàng cũng cảm thấy cân bằng chút. Bỗng thấy một đầu Thiên Tàm Ti từ bên cạnh chợt lóe lên, đầu kia rơi thẳng vào đàn rắn vẫn đang bò. Sợi tơ vừa có thể cứng rắn phá kiếm giết người, vừa mềm mại như lụa, đã móc trụ cây trâm. Có một con rắn cứ cắn mãi không chịu nhả cây trâm, sợi tơ cũng treo cả con rắn lên. Kỳ Bất Nghiễn thu Thiên Tàm Ti lại. Hạ Tuế An thấy con rắn cắn cây trâm theo Thiên Tàm Ti đi tới, định nói với hắn rằng mình có thể không cần cây trâm này. Nhưng vẫn không nhanh bằng Kỳ Bất Nghiễn, hắn nhanh nhẹn lấy lại cây trâm từ miệng rắn, trở tay đâm mạnh đầu nhọn của cây trâm vào đầu rắn, đóng đinh trên mặt đất, con rắn chết vào khoảnh khắc chuẩn bị há miệng cắn tay hắn. Hắn ném xác rắn đi, giữ lại cây trâm. Trên cây trâm vẫn còn dính máu rắn. Kỳ Bất Nghiễn dùng khăn tay có tẩm hương thơm lau thân trâm, từ từ tẩy đi mùi hôi của rắn, cài trâm lại lên tóc Hạ Tuế An. Hắn tựa như đang nói đùa: "Mạng người nào có thể so được với thứ mình thích chứ, ta phát hiện ra nàng đúng là một kẻ kỳ quái." Dừng một chút: "... Hơn nữa, cây trâm này là do nàng bảo ta mua cho nàng, vậy mà nàng lại ném đi như vậy, ta hơi không vui." Nàng liếc nhìn Thẩm Kiến Hạc, ồ một tiếng. Thẩm Kiến Hạc: "Hả?" Chẳng lẽ tính mạng của gã còn không bằng một cây trâm ư! Còn nói tiểu cô nương kia kỳ quái, ta thấy ngươi mới là kẻ kỳ quái. Người không thể trông mặt mà bắt hình dong, thiếu niên này đúng là tuấn tú nhưng lòng dạ thì đen tối. Càng nghĩ càng tức giận, Thẩm Kiến Hạc tức đến nỗi ngã ngửa. Hết lần này tới lần khác hai người bọn họ còn là hậu bối nhỏ hơn gã vài tuổi, cũng không thể so đo với người trẻ tuổi. Thẩm Kiến Hạc nghĩ thông suốt, sau đó nằm im bất động giả chết, như một lão già tự kỷ, không muốn nói chuyện, cũng không muốn đối mặt với sự thật rằng mình có thể còn kém hơn những thiếu niên chỉ tầm mười tám tuổi. Thật là mất mặt. Hạ Tuế An nhìn Thẩm Kiến Hạc nằm trên bục đá muốn sống muốn chết, muốn nói nhưng lại thôi, cuối cùng chỉ nói thành một câu: "Ngươi không sao chứ?" Thẩm Kiến Hạc: "Không, không sao." Chỉ là vừa rồi thiếu chút nữa thì mất mạng. Gã không quên nói lời cảm ơn. Thấy Thẩm Kiến Hạc không sao, Hạ Tuế An không nói thêm gì nữa, nàng nhìn về chiếc đèn tường trong tay Kỳ Bất Nghiễn: "Đèn có vấn đề?" Kỳ Bất Nghiễn bình tĩnh gỡ bỏ chụp đèn của đèn tường xuống, để lộ ngọn nến bên trong, nói: "Đây là đèn đặt ở cửa sinh, thổi tắt nó, có lẽ có thể giúp chúng ta rời khỏi gian mộ thất này." Lăng mộ tuy có mười bốn chiếc đèn tường, nhưng số lượng này lại dùng để đánh lừa người. Chỉ có tám chiếc đèn dùng để thờ cúng người chết mới thật sự là đèn, tám ngọn đèn này đốt nến xanh, những chiếc đèn còn lại chỉ là nến bình thường, dùng để làm nhiễu loạn người. Tám chiếc đèn này tương ứng với tám cửa trong bát quái là Càn, Khôn, Chấn, Tốn, Khảm, Ly, Cấn và Đoài, mà bát quái này lại đại diện cho tám cánh cửa, cửa sinh ở phía Đông Bắc, quẻ Cấn. Nhưng hiện giờ không có bát quái đồ, lại là nơi kín mít, không thể phân biệt phương hướng cụ thể. Nhưng Kỳ Bất Nghiễn xác định phương hướng qua cỗ quan tài. Quan tài hạ táng sẽ ngồi hướng Nam nhìn ra hướng Bắc. Biết được hướng Nam Bắc thì các hướng khác cũng có thể xác định. Thế là Kỳ Bất Nghiễn đi đến hướng Đông Bắc ở quẻ Cấn đại diện cho cửa sinh, gỡ chiếc đèn đó xuống. Đèn không có cơ quan nào, sau khi gỡ xuống cũng không thấy có gì khác thường ở xung quanh, có lẽ là liên quan đến nến trong đèn, sinh tức là diệt, diệt tức là sáng. Hóa ra là thế. Hạ Tuế An đã hiểu. Hiện giờ Kỳ Bất Nghiễn đang cầm ngọn đèn đặt ở vị trí cửa sinh, loại trừ sáu chiếc đèn đốt nến bình thường trong mười bốn chiếc đèn, có thể không cần để ý đến chúng, chỉ cần chọn giữa tám chiếc đèn còn lại là được. Thẩm Kiến Hạc không giả chết nữa. Gã chống tay bò dậy khỏi bục đá. Việc thổi tắt ngọn đèn có liên quan đến việc liệu họ có thể bình an vô sự rời khỏi lăng mộ sắp tràn ngập rắn độc này hay không, gã cũng từng nghe sư phụ nói về bát quái, hiểu đôi chút, tự nhiên cũng hiểu những lời của Kỳ Bất Nghiễn.