Cô nói xong liền mời những người này ngồi xuống.
Bây giờ là thời điểm ăn cơm, dù là khách hàng hay thôn dân họ đều gọi một tô trắc tương miến cùng trứng luộc nước trà, sau đó ngồi xuống.
Diệp Dư Chiêu cũng có mặt trong số những người này, không có nhiều bàn, mọi người phải ngồi cùng nhau, bàn Diệp Dư Chiêu có bốn người các anh ngồi cùng với một nhóm ba người đến góp vui.
"Ông chủ, trắc tương miến..." Thư ký Ninh do dự.
Diệp Dư Chiêu lắc đầu không nói gì.
Thư ký Ninh cũng không nói chuyện, anh ta có chút đói bụng, hiện tại còn đang chờ trứng luộc nước trà.
Vì món trứng luộc nước trà đã có mặt trong danh sách những thứ ăn được của Diệp Dư Chiêu cho nên hai người họ cũng đi theo để mở mang tầm mắt.
Nhớ lại lần đầu tiên, lúc đấy vốn chỉ định mua cho Diệp Dư Chiêu, nhưng vì anh ta và trợ lý đều tò mò về hương vị của trứng luộc nước trà cho nên mới mua mười trứng, trừ hai trứng của đại Boss, còn lại tám trứng anh ta còn nghĩ mình sẽ không thể ăn hết số còn lại.
Nhưng trăm ngàn lần không nghĩ tới, thế mà anh ta cùng trợ lý trong phòng riêng đã một hơi ăn hết tám trứng.
Một người đã ăn tận bốn trứng luộc nước trà!
Đương nhiên anh ta biết ăn quá nhiều trứng là không tốt, nhưng lúc đó anh ta không kiềm chế được, anh ta cùng trợ lý ăn không thèm để ý gì cả, sau khi ăn xong mới kinh ngạc nhìn vỏ trứng.
Sau này, anh ta dần dần chia sẻ trứng luộc nước trà với gia đình, vợ anh ta và đứa con trai đang trong thời kỳ thanh niên nổi loạn của anh ta đều rất yêu thích trứng luộc nước trà.
Thế là ngày nào anh ta cũng cử hai người đi mua trứng luộc nước trà, sau đó anh ta phát hiện ra người trợ lý của mình cũng bí mật tìm người mua giúp, xem ra năm trứng chia cho cậu ta không đủ phân cho cả nhà...
Nghĩ đến trứng luộc nước trà, thư ký Ninh rất mong chờ.
Mỹ Thực Trình Ký cũng không làm họ thất vọng, Dương Lâm đầu tiên đưa cho họ một đĩa trứng luộc nước trà, theo thứ tự mỗi người hai cái.
Tất nhiên, họ cũng sẽ được hỏi trước có muốn hay không.
Bọn họ đương nhiên đồng ý, sau đó bắt đầu bóc trứng luộc nước trà ăn.
Khỏi phải nói, món trứng luộc nước trà này dù ăn bao nhiêu lần cũng đều cảm thấy ngon vô cùng!
"Con mẹ nó!!! Thật là ngon quá đi..." Cao Đặc không kiềm được thốt lên.
Cậu ta nói xong, liền giật mình nhớ lại tình huống của mình bây giờ.
Hiện tại cậu ta không phải đang cùng đám bạn la cà quán nước ven đường, mà là đang ăn cùng với sếp lớn a!!!
Nhưng khi cậu ta nói xong, đại Boss cùng thư ký Ninh đều cùng biểu hiện "có lý", còn Cao Đặc lại đặc biệt mơ hồ.
Nếu không nhìn vào thứ bọn họ ăn là cái gì, đoán chừng còn tưởng rằng đây là sơn hào hải vị hiếm có.
Bên cạnh, thôn dân và những khách hàng khác cũng đang trò chuyện.
"Ngon thật đấy!"
"Tôi đã sống lâu như vậy rồi, lúc này thật sự cảm thấy ngoài rượu ra, chỉ có trứng luộc nước trà này mới khiến tôi nhớ thương không thôi!"
"Còn không phải sao, trứng luộc nước trà bán ở chợ trước đây còn thấy tạm được, nhưng bây giờ ăn cũng ăn không nổi nữa."
"Aizz nói không phải chứ... Rất khó để thay đổi từ xa hoa sang tiết kiệm nha."
"Thật may là giá của món trứng luộc nước trà này vẫn phải chăng."
"Lại nói tiếp... còn món trắc tương miến của bà chủ Trình thì sao?"
"Tôi chưa ăn, hơn nữa tôi không thích ăn trắc tương miến, dù có ngon đến đâu tôi cũng không muốn!"