Mục Thủ Hội trong lòng Ngải Huy trở nên cao cấp hơn. Thủ đoạn cỡ này, tổ chức bình thường không thể nào có được, thực lực và tích lũy của nó thực làm người ta giật mình.
Tiền tài có thể phất nhanh chỉ sau một đêm, nhưng những thứ như Hỗn Độn Nguyên lực và Mục Thảo thì đều phải có thời gian dài nghiên cứu, tiêu tốn vật tư và tâm huyết, cả tiền lẫn tài biết bao nhiêu mới thành công.
Mà chúng, mới chỉ là một góc nho nhỏ của Mục Thủ Hội mà thôi.
Trong lòng còn đang suy nghĩ Mục Thảo có phải là phát triển từ tin tức thụ hay không, nếu phải, thì có mạnh hơn tin tức thụ nhiều lắm, Ngải Huy đã khôi phục lại bình tĩnh: "Xin chào, ta phải xưng hô ngươi như thế nào?"
Từ Lâu Lan, Ngải Huy đã biết cách giao lưu với Sa Ngẫu. Kỳ thực rất đơn giản, chính là có sao nói vậy, có cái gì cứ hỏi thẳng, đừng có quanh co lòng vòng, càng đơn giản càng tốt.
"Ngươi có thể gọi ta là chưởng quỹ."
"Được rồi, chưởng quỹ." Ngải Huy gật đầu: "Có thể giới thiệu cho ta một chút trước không? Ta mới tới lần đầu tiên."
"Được, kiếm khách." Chưởng quỹ gật đầu, vung tay phải, cảnh phòng ở phía sau đều hóa thành khói đen, biến mất, khói đen biến ảo thành một mặt vách tường, trên vách tường có rất nhiều những tấm bảng xếp thành hàng, trên mặt có viết chữ, tỏa ra ánh sáng khác nhau.
Chưởng quỹ giới thiệu: "Nơi này là thảo đường, tất cả nhiệm vụ đều được công bố ở đây. Gia nhập tổng bộ, có nghĩa ngươi không còn thuộc vào các tuyến, mà trực tiếp tiếp do tổng bộ quản lý. độ khó của nhiệm vụ có quan hệ trực tiếp tới cấp bậc của ngươi. Vì tình huống của ngươi đặc thù, hiện giờ ngươi đang có một nhiệm vụ, là bảo vệ Côn Luân. Khen thưởng sau khi hoàn thành nhiệm vụ cũng được lĩnh tại nơi này."
Ngải Huy nghe vậy, thì khiếp sợ: "Lẽ nào nơi này là chân thực?"
"Nếu ngươi cảm thấy nơi này là chân thực, nó chính là chân thực." Chưởng quỹ sâu xa trả lời: "Hội cho ngươi một chiếc chìa khóa, là một cái Thổ Nguyên hoàn đã được xử lý, ngươi có thể ở bất kỳ đâu, dùng Thổ Nguyên hoàn, để lấy ra khen thưởng."
Ngải Huy trong lòng hơi động: "Sa La bàn?"
Chưởng quỹ gật đầu: "Phức tạp hơn Sa La bàn, nói một cách chính xác, là hải đảm Sa La bàn, một loại bí pháp Sa La bàn hoàn toàn mới, mỗi một cái hải đảm, là một cái Thổ Nguyên thông đạo độc lập. Cho tới bây giờ, chỉ có chúng ta và Trưởng Lão Hội nắm giữ loại bí pháp này."
"Trưởng Lão Hội cũng có?" Ngải Huy mở to hai mắt, hắn cảm thấy lần này gia nhập tổng bộ Mục Thủ Hội, rất nhiều quan niệm của bản thân đã hoàn toàn bị lật đổ. Trong mắt hắn, Trưởng Lão Hội mục nát già cỗi, ngồi không ăn bám, không ngờ lại có thứ đồ lợi hại như vậy.
"Đúng vậy." Chưởng quỹ đáp: "Sau này ngươi muốn gửi bán chiến lợi phẩm, hoặc mua binh khí, mua truyền thừa, đều có thể thực hiện ở thảo đường."
Chưởng quỹ khẽ vung tay, vách tường sau lưng lại hóa thành khói đen, xuất hiện một món đồ rực rỡ, làm Ngải Huy suýt chảy nước miếng.
"Có cả tuyệt học." Chưởng quỹ lại vung tay, phía sau xuất hiện những quả cầu ánh sáng nổi lơ lửng, bên trong có thể thấy được bóng mờ lấp lóe: "Giá tuyệt học trọn bộ ở thảo đường rẻ hơn Trưởng Lão Hội chừng hai mươi lăm phần trăm, mà phẩm chất xuất sắc một cấp bậc. Chỗ này của chúng ta cũng có thu mua thiên huân, giá cả tốt hơn nhiều so với giá thị trường."
Ngải Huy mồm há hốc, ở đây mua được tuyệt học không thua gì ở Trưởng Lão Hội mà còn rẻ hơn, lại còn thu mua thiên huân, hắn thực không biết phải nói gì.
"Đương nhiên, ngươi cũng có thể mua pháp môn tu luyện Hỗn Độn Nguyên lực, ngoài ra, binh khí trong Thiên binh khố, cũng có quyền mua. Chúng ta còn điển tịch viện, bên trong ghi chép tâm đắc của các tiền bối trong Hội, ghi chú, du ký các loại, phần lớn là miễn phí, chỉ có một số ít là thu phí."
Ngải Huy nghe thấy ba chữ "Điển tịch viện", vội hỏi: "Ta có thể xem qua không?"
"Đương nhiên." Chưởng quỹ vung tay, khói đen phía sau hóa thành một tòa nhà trúc nguy nga cổ điển, mặt trên viết ba chữ lớn cứng cáp mạnh mẽ "Điển tịch viện" .
Ngải Huy thở phào, may quá, ánh mắt hắn rơi vào lầu bảy.
"Ta có thể vào không?" Ngải Huy chỉ vào điển tịch viện.
"Không thành vấn đề." Chưởng quỹ gật đầu: "Nhưng phải nhắc nhở ngươi, Hỗn Độn Nguyên lực của ngươi chỉ đủ cho ngươi ở trong thảo đường một phút. Nếu muốn ở lại lâu hơn, đề nghị tu luyện thêm Hỗn Độn Nguyên lực."
"Cảm ơn đã nhắc." Ngải Huy nhất quyết đi tới điển tịch viện.
Đi tới trước cửa, hắn dừng lại, nhìn ba chữ "Điển tịch viện" trên tấm biển.
Cái chữ này. . . khá quen a. . .
Quái, lần trước hình như cũng cảm thấy có cái chữ gì đó nhìn rất quen mắt? Hắn nhớ ra, chính là hai chữ "Côn Luân" trên tấm biển cửa chính của Côn Luân Kiếm Minh.
Hắn cẩn thận nhìn ba chữ "Điển tịch viện", so sánh với "Côn Luân" trong đầu, quả nhiên là rất giống.
Cổ điển cứng cáp, không liễm phong mang, như đao khắc, một luồng sát ý nhào tới trước mặt.
"Điển tịch viện" và "Côn Luân" hẳn là do cùng một người viết, nhưng sao mình lại cảm thấy nó quen thuộc? Nhất định là trước đây đã nhìn thấy chúng ở đâu đó, Ngải Huy rất tin tưởng vào trực giác của bản thân, cuối cùng hắn cũng nghĩ ra vì sao chữ viết trên hai tấm biển kia hắn lại thấy quen thuộc.
Binh Phong đạo trường.
Ngoài cửa Binh Phong đạo trường ở Tùng Gian Thành, cũng có một tấm bảng, phủ đầy tro bụi và mạng nhện, được hắn chà rửa sạch sẽ rồi treo trong đại sảnh. Bốn chữ "Binh Phong đạo trường" trên tấm bảng đó, cùng với chữ viết "Điển tịch viện" "Côn Luân" mang tới cho hắn một cảm giác cực kỳ giống, cho nên hắn mới có cảm giác từng nhìn thấy chúng.
Chẳng lẽ cả ba tấm biển này đều do cùng một người viết?
Nếu là như vậy, thì thực là thú vị.
Chủ nhân của Binh Phong đạo trường, tên là Hoành Binh Phong, đã mất tích nhiều năm. Cây tin tức thụ cổ lỗ trong đạo tràng, có thể giúp hắn kết nối với lão đầu, như vậy khả năng lão đầu và Hoành Binh Phong cùng xuất xứ từ Mục Thủ Hội là rất lớn.
Nhưng nếu tấm biển của Côn Luân cũng do Hoành Binh Phong viết, vậy có thể chứng minh hai điểm.
Thứ nhất, Hoành Binh Phong chưa chết.
Thứ hai, Hoành Binh Phong vẫn còn ở Mục Thủ Hội, hoặc liên hệ giữa hai người chưa hề bị gián đoạn. Côn Luân và Mục Thủ Hội có quan hệ rất sâu, do vậy Hoa Khôi mới bảo hắn bảo vệ Côn Luân.
Ngải Huy dự định sau khi trở về, sẽ hỏi thăm lão đầu chuyện về Hoành Binh Phong.
Rất nhiều suy nghĩ kỳ quái hiện ra trong đầu hắn.
Hoành Binh Phong nhiều năm trước rời khỏi Tùng Gian Thành, rồi hoàn toàn mất tích. Vậy mà tin tức thụ quan trọng như vậy lại vẫn để ở đạo tràng không hề mang đi, cũng không trở về xem, quả là kỳ lạ.
Ngải Huy nghĩ tới Thiệu Sư, Thiệu Sư cực kỳ thần bí, càng biết nhiều càng thấy Thiệu Sư lợi hại. Ngải Huy đã gặp rất nhiều Sa Ngẫu, kể cả chưởng quỹ thảo đường, nhưng đều không cường hãn bằng Lâu Lan, và cả sa hạch Tử Dạ mà tới bây giờ Lâu Lan vẫn còn chưa phát huy ra được hết uy lực.
Thiệu Sư ở đạo trường ngay cạnh Binh Phong đạo trường có phải là trùng hợp? Hay là hai người có liên hệ gì?
Ngải Huy lắc đầu, muốn biết càng nhiều, nghi ngờ trong lòng càng nhiều.
"Rất xin lỗi, Hỗn Độn Nguyên lực của ngươi đã gần hết, ngươi phải rời khỏi thảo đường. hẹn gặp lại, kiếm khách."
Tiếng chưởng quỹ vang lên, Ngải Huy giật mình tỉnh lại, còn chưa kịp nói lời nào, mắt đã hoa lên, mọi ảo giác đều biến mất.
Mục Thảo cũng không còn tỏa sáng, hắn lại thấy mình đang ở trong phòng mình.
Xem ra, Hỗn Độn Nguyên lực mới là gốc rễ để đặt chân của Mục Thủ Hội.
Lượng tin tức hắn nhận được hôm nay quá lớn làm Ngải Huy bần thần.
Hơn mười phút sau, hắn mới bình tĩnh lại được, với một kẻ vốn có năng lực kềm chế mạnh mẽ như Ngải Huy, điều này rất là hiếm thấy.
Hắn quyết định bỏ hết ra khỏi đầu.Côn Luân cũng được, Mục Thủ Hội cũng được, thật ra cũng chả quan hệ gì tới hắn. Mục Thủ Hội chỉ là nơi để hắn thu thập tin tức mà thôi, giờ có thêm cái thảo đường, dùng càng tốt.
Sớm tìm cái bản ghi chú kia, mới là chuyện quan trọng nhất.
Chuyện Hoành Binh Phong, không chừng lão đầu sẽ cảm thấy hứng thú.
Ngải Huy mở cái hộp gỗ Côn Luân chân nhân đưa cho, nhanh chóng chìm vào trong mê mẩn.
Trình độ Kiếm thuật của Côn Luân chân nhân rất thâm hậu, không phải dạng chắp vá lung tung, tự mày tự mò như Ngải Huy như rất có hệ thống. Ngải Huy có thể tìm thấy một số kỹ xảo mà hắn tự mò ra, như Tà Thiết và Điểm Tinh Thứ. Trong đó còn có một chiêu khá giống Huyền Nguyệt, nhưng uy lực nhỏ hơn rất nhiều.
Trong này, hắn còn được đọc rất nhiều lý giải của chân nhân về kiếm thuật, như giảng giải Âm Dương biến, giúp Ngải Huy mở mang tầm mắt.
Ngải Huy đọc mê say, đầy là lần đầu tiên hắn được xem một quyển điển tịch giảng giải Kiếm thuật hệ thống như vậy.
Tuy còn rất nhiều chỗ thô ráp, nhưng đã có mô hình đại thể, trong cái thời Kiếm thuật suy thoái như hiện nay, thứ này thực là đáng quý.
Ngải Huy xem như đói khát.
Có chút nội dung hắn hiểu được ngay, nhưng cũng có những điểm hắn chưa hiểu được. Có những chỗ tinh diệu, làm Ngải Huy phải than thở trong lòng, có những điểm làm hắn phải cau mày suy nghĩ.
Để có thể chuyên tâm suy nghĩ, hắn đóng cửa từ chối tiếp khách.
Tất cả phu tử của Kiếm Minh đều biết Sở Triều Dương đang xem truyền thừa tân biên đang được soạn thỏa, trong lòng ai cũng tràn ngập chờ mong, Sở Triều Dương có thể mang tới sự tiến triển cho truyền thừa còn chưa hoàn thành đó.
Ai cũng quan tâm tới cái tiểu viện với cánh cửa đóng chặt kia.
Ngân Vụ Hải, Tàng Phong tháp.
Từ trong quang cầu, Bá lão hỏi: "Ta đề nghị như vậy, các ngươi có ý kiến gì không?"
Đồng Quỷ khom người: "Là một cơ hội, có thể trong bóng tối phái thêm mấy người."
"Vậy thì phái một ít người không có thân phận."
"Dạ, nhưng nếu không chống đỡ được, sự tình sẽ lớn chuyện."
"Chống đỡ được hay không, là chuyện của họ, không liên quan gì tới các ngươi. Nhiệm vụ của các ngươi, là bảo đảm Ngân Thành an toàn."
"Chỗ Đại trưởng lão. . ."
"Yên tâm, Đại trưởng lão là Đại trưởng lão của Ngũ Hành Thiên."
"Thuộc hạ đã rõ."