Chương 34: Người xuyên qua 4

Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Hương Tô Lật 23-11-2023 17:28:29

Chân Minh Châu lấy điện thoại di động ra xem, quả nhiên điện thoại đã có tín hiệu. Cô kinh ngạc trợn tròn mắt, chuẩn bị gọi điện thoại. Mà lúc này di động cô cũng vang lên, người gọi là Vu Thanh Hàn. Chân Minh Châu lập tức nghe điện thoại: "Giáo sư Vu." Vu Thanh Hàn đứng cách homestay không xa, nhìn mưa tạnh trong nháy mắt homestay đã biến mất bỗng nhiên xuất hiện. Anh nắm chặt hai tay, cơ hồ là dùng hết sức lực để bản thân không quá kinh ngạc. Anh nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho Chân Minh Châu. Âm thanh vui sướng của Chân Minh Châu truyền ra từ điện thoại: "Giáo sư, rốt cuộc tôi cũng có thể liên lạc được với anh." Vu Thanh Hàn: "Cô có khỏe không?" Chân Minh Châu: "Vẫn ổn, mọi thứ đều tốt." Sau đó cô liền nói: "Chỗ tôi có một vị khách đặc biệt, bị thương khá nghiêm trọng, anh có thể giúp tôi không?" Vu Thanh Hàn: "Tôi đang đứng trước cổng homestay." Vừa nghe vậy Chân Minh Châu liền chạy nhanh ra ngoài, tốc độ không thua gì chú thỏ đang chạy trốn. Nguyên Tuấn hoảng sợ, hắn kinh ngạc nhìn hành động của Chân Minh Châu, nghi ngờ nhìn ngó xung quanh. Bản thân Chân Minh Châu chưa từng nghĩ có lúc cô muốn gặp Vu Thanh Hàn đến như vậy. Cô chạy nhanh ra cổng, lập tức mở cổng ra. Cô đã trở lại! Cô chạy nhanh đến, suýt chút nữa đâm vào lòng ngực của Vu Thanh Hàn, cũng may cô kịp thời dừng lại. Cô đấm bờ vai anh vài cái, vẻ mặt vui mừng: "Giáo sư, anh sao lại đến đây." Vu Thanh Hàn mỉm cười hỏi: "Cô vẫn tốt chứ?" Anh đánh giá Chân Minh Châu từ trên xuống dưới. Trạng thái của cô ấy khá tốt, dáng vẻ không có gì đặc biệt nhưng nhìn cô vui vẻ nhé vậy liền biết cô rất kích động. Vu Thanh Hàn duỗi tay nhẹ nhàng ôm lấy Chân Minh Châu nhưng vẫn duy trì khoảng cách, không khiến đối phương cảm thấy mạo phạm. Anh nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, nghiêm túc nói: "Cô không có việc gì là tốt rồi." Chân Minh Châu cảm giác được nỗi lo lắng của anh, cười nói: "Tôi không có việc gì." Nhắc đến việc này Chân Minh Châu liền giữ chặt tay Vu Thanh Hàn, nói: "Giáo sư, thật không ngờ xuyên qua không phải là họ mà là tôi." Vu Thanh Hàn gật đầu: "Tôi đã biết." Homestay đột nhiên biến mất suýt chút nữa là hù chết nhóm người Triệu Xuân Mai. Anh nhìn Chân Minh Châu, nghiêm túc nói xin lỗi: "Là do tôi suy nghĩ không chu toàn khiến cô sợ hãi, thật xin lỗi." Chân Minh Châu chớp đôi mắt to, nhìn Vu Thanh Hàn, rất nhanh cô liền thoải mái vẫy tay: "Không có gì, vốn dĩ sự việc này rất hiếm gặp, anh không thể tính toán chu toàn cũng không có gì lạ. Dù sao con người cũng không phải máy móc." Cô tiếp tục nói: "Chuyện này chúng ra để nói sau vậy, anh mau vào nhà, bên trong có người bị thương." Vu Thanh Hàn nhướng mày: "Là người cổ đại?" Chân Minh Châu không ngừng gật đầu. Vu Thanh Hàn: "Vậy nhanh vào nhà thôi." Hai người đi vào sân, Vu Thanh Hàn nhìn trái nhìn phải, nói: "Không có gì thay đổi." Chân Minh Châu gật đầu: "Đúng vậy, ngoại trừ trời mưa thì không có gì khác thường." Hai người đi vào cửa, Chân Minh Châu: "Bên này." Cô dẫn Vu Thanh Hàn đi vào phòng trong, cửa phòng không đóng nên chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấy một người thanh niên gương mặt ưa nhìn, làn da tái nhợt. Mà lúc này Nguyên Tuấn cũng nhìn về phía người đang đi vào. Hắn vốn luôn cho rằng, nơi này chỉ có một người, không nghĩ đến vẫn còn một người khác. Hắn nhướng mày, cảnh giác nhìn Vu Thanh Hàn. Chân Minh Châu: "A Cửu, vận khí của anh thật tốt, tôi tìm được bác sĩ cho anh rồi." Nguyên Tuấn nhìn về phía Vu Thanh Hàn, Vu Thanh Hàn cũng đánh giá Nguyên Tuấn. Mà lúc này Nguyên Tuấn cũng đánh giá đối phương. Người này diện mạo hay trang phục như thế nào Nguyên Tuấn cũng không để tâm lắm. Hắn chỉ nhìn chằm chằm vào mái tóc của Vu Thanh Hàn. Thân thể tóc da, nhận từ cha mẹ. Người này có mái tóc ngắn mang theo vài phần hỗn loạn. Nếu là tăng nhân thì nên là đầu trọc, nếu là đạo sĩ thì nên búi tóc. Còn mái tóc này dường như khá nửa vời. Hắn do dự một chút, nói: "Ngài là hòa thượng hoàn tục?" Chân Minh Châu: "Phốc!" một tiếng. Vu Thanh Hàn: "..." Thật hiếm khi anh bị người khác làm nín nghẹn không biết nói gì. Anh mỉm cười: "Tôi không phải hòa thượng, mà là bác sĩ." Nụ cười của anh càng thêm xán lạn: "Là dạng bác sĩ có thể mổ bụng người khác." Nguyên Tuấn: "..." Chân Minh Châu ở một bên cười không ngừng. Nguyên lai đạo sĩ không phải là buồn cười nhất, mà hòa thượng hoàn tục đúng là khiến người khác cười không ngừng. Cô cười tươi nói: "Đây là A Cửu, trên người có vết thương do đao gây ra, chân bị gãy, nhưng tôi nghĩ không có ảnh hưởng đến xương cốt. Nếu không cũng không chống đỡ được. Nhưng buổi sáng hắn phát sốt, tôi đã cho uống thuốc hạ sốt cùng kháng viêm." Đừng nhìn Chân Minh Châu tính tình có chút tuỳ tiện, nhưng thật ra rất tinh tế. Những vấn đề liên quan đến Nguyên Tuấn dù là nhỏ nhặt cô vẫn nói rất rõ ràng. Vu Thanh Hàn gật đầu xem như đã biết, sau đó nói: "Cô làm vậy rất đúng." Chân Minh Châu: "Anh đã từng hướng dẫn qua." Cô trăm triệu lần không nghĩ đến những gì Vu Thanh Hàn từng nói qua lại có lúc dùng đến. Hiện tại Vu Thanh Hàn kiểm tra và băng bó vết thương cho Nguyên Tuấn, Chân Minh Châu cũng không đi ra ngoài mà ở lại quan sát tình hình. "Chân của hắn..." Vu Thanh Hàn ngẩng đầu: "Cô cảm thấy bằng mắt thường là tôi có thể biết được tình trạng bên trong sao?" Chân Minh Châu: "A?" Vu Thanh Hàn: "Tôi cần sử dụng đến một số thiết bị." Anh nhìn Nguyên Tuấn, nói: "Tôi cảm thấy hẳn là không nghiêm trọng lắm." Chân Minh Châu thở dài nhẹ nhõm, nói: "Cuối cùng cũng không phí công cứu người." Có thể do biểu hiện tìm được cứu tinh của Chân Minh Châu quá mức rõ ràng, cũng có thể do biểu hiện của Vu Thanh Hàn khiến người khác yên tâm nên Nguyên Tuấn cũng thở dài nhẹ nhõm. Tuy nhiên nhìn hắn trông có vẻ mệt mỏi. Vu Thanh Hàn thấy thế liền nói: "Cậu nghĩ ngơi một lát đi, sau đó tôi sẽ kiểm tra chân cho anh rồi cố định lại lần nữa." Nguyên Tuấn: "Ồ." Hắn kéo chăn lên che mất nửa khuôn mặt, còn Vu Thanh Hàn và Chân Minh Châu cùng nhau ra ngoài.