"Con mẹ nó. Tại sao mấy chuyện này cứ đuổi nhau mà tới vậy? Thật là gấu mù vào cửa, hùng về đến nhà. Hôm nay có người tới đây cảm ơn, mấy người ai cùng tôi đi một chuyến lên công xã đón người?" Đại đội trưởng hấp tấp lại đây.
Mọi người đều không nói câu gì.
Trời đã sắp tối đến nơi, còn muốn mưa, chẳng ai muốn đi cả.
Đại đội trưởng nhìn lướt qua, hùng hùng hổ hổ: "Một đám các người chỉ biết lười biếng, làm chuyện gì cũng không được, cho các người đi tiếp đón người ta mà không ai dám đi, thế thì các người còn có thể làm gì được nữa?"
Mặc kệ đại đội trưởng nổi trận lôi đình, tất cả mọi người đều không lên tiếng.
Còn có người nhỏ giọng nói thầm: "Thân thể tôi khiêng không được."
Một người khác gật đầu: "Đều mệt tới tan thành từng mảnh."
Đại đội trưởng vừa nghe lời này, rất bực bội, nhưng cũng hiểu được những người này nói có chút đạo lý, hắn nhìn quét một vòng, thấy được một người duy nhất tinh thần phấn chấn, đó chính là... Thích Ngọc Tú.
Hắn nói: "Nhà Điền Đại, cô cùng tôi đi công xã đón thanh niên trí thức đi."
Thích Ngọc Tú lạnh nhạt đáp: "Không được, quá muộn, nhà tôi không có người lớn."
Đại đội trưởng lập tức nghẹn lại.
Đúng là nhà cô ấy chỉ có một người lớn thật.
"Một cái công điểm, ai đi!"
"Tôi!!!" Mấy chục người đều đồng thanh hô lên.
Đại đội trưởng: "..."
Này con mẹ nó... Quá thực dụng.
Thích Ngọc Tú âm thầm bẻ ngón tay tính: về nhà cô còn có thể đi khiêng một chuyến hạt dẻ, có giá trị hơn nhiều so với một công điểm. cô cũng không phải là đứa ngốc, ha ha.
"Vậy được rồi, Trần Tiểu Ngũ, anh cùng tôi đi." Đại đội trưởng chọn người.
Trần Tiểu Ngũ lướt qua những ánh mắt cực kỳ hâm mộ của mọi người, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi theo đại đội trưởng.
Đúng lúc đó, một chiếc xe đạp đi vào thôn: "Thích Ngọc Tú, Thích Ngọc Tú đồng chí, có thư của cô!"
Sắc mặt Thích Ngọc Tú đầy vui vẻ!
Thích Ngọc Tú cầm thư, vui mừng khôn xiết, cô cẩn thận xoa xoa tay, đem bức thư cầm thật chắc.
Người phát thư lại đem một tờ đơn gửi tiền giao cho cô, nói: "Cô cũng ký nhận vào đây luôn đi."
Thích Ngọc Tú sửng sốt, không nghĩ tới còn có đơn gửi tiền. Cô nghiêm túc nhìn nhìn, ngay sau đó viết tên của mình xuống. Cô viết thật chậm rãi, từng nét bút tỉ mỉ y như khi viết tên vào vở vậy.
Thu hoạch vụ thu mỗi ngày đều rất mệt mỏi, lại thêm ở nơi này chẳng có thú vui gì khác, mọi người xung quanh thấy Thích Ngọc Tú nhận được thư, tất nhiên là đều tò mò lại gần hỏi thăm.
Mấy bà chị dâu không có ý tốt hỏi: "Anh trai cô gởi thư hả?"
Thích Ngọc Tú gật đầu: "Vâng."
"Gửi tiền cho cô nữa hả?"
Thích Ngọc Tú nhìn chăm chú vào người vừa mới đặt câu hỏi. Đây là chị dâu thứ ba nhà mẹ đẻ cô. Thích Ngọc Tú không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào người đó. Người chị dâu này bị cô nhìn đến mức muốn dựng tóc gáy, đành cười giả lả hai tiếng rồi quay đầu đi hướng khác.
Đừng nhìn Thích Ngọc Tú không hề quan tâm tới bất kỳ chuyện gì, nhưng cô cũng không phải người hiền lành.
Hơn nữa, cô có một khuôn mặt chữ điền, mày rậm mắt to, nhìn qua cảm thấy vô cùng dũng mãnh.
Ở thời đại này, mặt chữ điền rất được ưa thích, ai cũng khen một câu lớn lên sẽ rất mạnh mẽ. Nhưng mà, lời này chỉ có thể khen đàn ông, chứ không ai dùng để khen phụ nữ cả.
Nhưng những lời này đối với Thích Ngọc Tú lại không phải chuyện gì xấu. Nói là khuôn mặt này nọ, nhưng nhìn vào chỉ thấy đen như quạ chứ chẳng thấy đường nét gì. Đương nhiên, trừ đi diện mạo vô cùng 'dũng mãnh' của mình, Thích Ngọc Tú còn có sức khoẻ rất mạnh mẽ. Nếu cô ấy vì tức giận mà ra tay, cũng đem lại cảm giác vô cùng áp bách cho người khác.
Thấy không ai hỏi nữa, Thích Ngọc Tú lại vội vàng chạy đi làm việc.
Mười cái công điểm không thể bỏ phí được.
Cô ấy vội vàng như vậy không phải vì mệt mà vì không muốn người ta được dịp nói ra nói vào. Nếu một người đàn ông lấy mười công điểm, họ có thể nghỉ ngơi một chút cũng không sao cả, bởi vì họ làm được nhiều. Nhưng nếu là phụ nữ thì không thể. Phụ nữ lấy mười cái công điểm, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào cô ấy.
Đừng hỏi vì sao. Chỉ vì phụ nữ thì sức lực không bằng được đàn ông mà thôi.
Cho nên Thích Ngọc Tú là một trong số ít người phụ nữ lấy được mười cái công điểm trong thôn, nhưng cô cũng bị nhiều người nhìn chằm chằm nhất.
Luôn luôn không được nghỉ ngơi.
Tuy rằng không ai tới trước mặt Thích Ngọc Tú hỏi đông hỏi tây, nhưng khi nghe được từ người đưa thư ba chữ "Đơn gửi tiền" là tất cả mọi người đều không nhịn nổi sự tò mò.
Mấy người phụ nữ nhìn theo cô hâm mộ, cảm khái nói: "Đúng là phải nên có anh em trai trong nhà mới được. Mọi người xem vợ goá của Điền Đại kia kìa, người ta cũng có anh em trai để chống lưng đấy. Nếu mà không có anh của cô ấy xem, nhà họ Điền sẽ không dám làm quá đáng như hiện giờ sao."