Chương 34: Bầy Rắn

Sau Khi Bị Đụng Hỏng Đầu, Ta Được Hắc Liên Hoa Nhặt Về

Quân Tử Sinh 22-11-2024 08:46:07

Không phải Hạ Tuế nghi ngờ năng lực của Thẩm Kiến Hạc, mà là gã thực sự không phải là đối thủ của Kỳ Bất Nghiễn. Kỳ Bất Nghiễn biết dùng độc trùng, có thể giết người trong vô hình, còn có cả Thiên Tàm Ti trong tay. Kỳ Bất Nghiễn không thèm nhìn Thẩm Kiến Hạc, rời khỏi quan tài gỗ lim, hướng đến bức tường đá, chụp đèn của mười bốn chiếc đèn tường đều được trang trí hoa văn tinh xảo. Rít, rít, rít. Rắn thè lưỡi. Ban đầu, Hạ Tuế An tưởng Kỳ Bất Nghiễn nuôi mấy con rắn, dần dần nàng cảm thấy không ổn, chỉ có mấy con rắn mà thôi, sao lại phát ra âm thanh lớn như thế, loại tiếng động này càng giống như tiếng của bầy rắn. Nàng định quay đầu lại xem thì Thẩm Kiến Hạc sau lưng nàng bỗng hét lên kinh hoảng, giống như muốn dùng tiếng gào khóc thảm thiết làm cho mộ thất sụp đổ. Gã chỉ vào chiếc quan tài gỗ lim đã mở một khe hở. "Nhiều rắn quá!" Rắn tụ lại như lưu vân lúc nhúc, vảy rắn đều tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo ảm đạm, bò ra ngoài dọc theo nắp quan tài, rắn hổ mang vàng, rắn hổ mang bạc đâu đâu cũng có. Đều là những loài rắn có nọc độc mạnh, cắn một phát là chết, Thẩm Kiến Hạc chửi thề, nghi ngờ không biết có phải do nghi lễ bái tế gã thực hiện trước khi xuống mộ không tốt hay không, chọc chủ nhân của mộ huyệt không vui. Người trộm mộ trước khi đào đát sẽ cúng tế, cầu mong mọi chuyện thuận buồm xuôi gió sau khi xuống mộ. Thẩm Kiến Hạc làm việc thỉnh thoảng cà lơ phất phơ, nhưng loại chuyện này cũng sẽ không qua loa, đồ tế bái được mua đều là đồ thượng hảo hạng, có thể coi như cầu mong sự an tâm. Vậy cuối cùng gã đã chọc phải ai? Trước kia khi đi trộm mộ cùng sư phụ, lần nào chẳng thuận lợi, đối mặt với hoàn cảnh khó khăn trước mắt, Thẩm Kiến Hạc thật muốn chết. Hạ Tuế An muốn chạy tới đậy quan tài lại. Đã có rất nhiều rắn ở gần quan tài. Nàng nén nỗi sợ hãi đến đóng quan tài nhưng quan tài quá nặng, nhất thời đẩy không được. Thẩm Kiến Hạc cũng chạy tới giúp, sức của nam tử thường lớn hơn, mắt thấy sắp khép quan tài lại. Kỳ Bất Nghiễn không để ý đến quan tài gỗ lim, giơ tay nhấc một chiếc đèn tường, tiếng chuông ở cổ tay leng keng: "Vô ích thôi, quan tài sắp nứt rồi." Cái gì? Mồ hôi lạnh của Thẩm Kiến Hạc toát ra. Gã di chuyển tầm mắt xuống, chiếc quan tài gỗ lim rất chắc chắn vậy mà thực sự xuất hiện vết nứt có thể nhìn thấy bằng mắt thường, mà không chỉ một vết. Là bị thứ bên trong không ngừng gia tăng sức ép, sắp nổ tung ra. Hạ Tuế An cũng nhìn thấy, nàng không cố gắng đóng quan tài nữa, mà quay người chạy. Còn chưa chạy được mấy bước, quan tài gỗ lim bị nội lực cường đại đè ép, hoàn toàn nứt ra, rắn tràn ra như ong vỡ tổ. Có một vài con rắn lao đến người Thẩm Kiến Hạc. Gã vội vã nhảy dựng lên, hất con rắn ra. Hạ Tuế An lập tức chạy tới chỗ Kỳ Bất Nghiễn, như động vật nhỏ sợ hãi sau khi trải qua thiên tân vạn hiểm tìm được đường về nhà. Nàng vừa chạy vừa đưa tay về phía hắn. Lúc đầu Kỳ Bất Nghiễn không giơ tay lên, một lúc sau hắn mới đưa tay ra. Còn Hạ Tuế An như dốc hết lòng tin vào Kỳ Bất Nghiễn, không chút do dự nắm chặt tay hắn. Mười ngón tay đan vào nhau. Kỳ Bất Nghiễn kéo Hạ Tuế An lên bục đá. Thẩm Kiến Hạc thấy hai người đứng trên một bục đá cao hơn mặt đất, gã cũng nhanh chóng chạy tới, sau lưng là đàn rắn đuổi theo đến cùng, gã sợ đến không dám dừng một bước, sợ bị rắn cắn chết trong ngôi mộ cổ này. Có một con rắn hổ mang bạc bò lên nắp quan tài, chồm về phía Thẩm Kiến Hạc đang còn chạy, khiến người ta có cảm giác nó biết bay. Miệng con rắn hổ mang bạc há to. Điều này có nghĩa rằng chỉ cần nó rơi vào người Thẩm Kiến Hạc, nó sẽ cắn người ngay lập tức. Hạ Tuế An vội vàng lấy một cây trâm cài tóc xuống, nhắm vào hướng bay của rắn hổ mang bạc, dùng sức ném đi, đập trúng đầu rắn hổ mang bạc, khiến nó nhảy tới giữa không trung liền rơi xuống đất, có thể tạm thời cứu gã một mạng. Thẩm Kiến Hạc sống sót trong gang tấc, nhất thời cảm động đến rơi nước mắt nhìn Hạ Tuế An, chạy nhanh hơn, vừa lăn vừa bò nhảy lên bục đá, tay chân vẫn còn mềm nhũn, hoàn toàn dựa vào ý chí muốn sống để chạy. Có thể nói là xuất sư bất lợi. Thật là xui xẻo. Đây là lần đầu tiên Thẩm Kiến Hạc giấu sư phụ, tự mình đi trộm mộ, quyết tâm làm một việc lớn, gọi sư phụ đến xem tài nghệ của mình, ai mà biết rằng ngay cả mạng cũng sắp mất luôn rồi.