Không đợi hắn suy nghĩ cho rõ thì thiếu nữ đã mở ra một con đường từ trong đống tang thi đi về phía hắn. Cô nâng cằm, cứ như đang hỏi hắn có ý kiến gì à?
Hoàn toàn không để ý đến khẩu súng trong tay hắn.
Người thanh niên đè súng xuống, điên cuồng lắc đầu: "Không, không có gì cả. Ngài cứ tiếp tục đi."
Hình như cô chỉ là đơn thuần muốn giết tang thi chứ không có hứng thú với vật tư của bọn họ.
Hắn đã nhìn thấy cô trong kính viễn vọng từ sớm rồi, cô thậm chí còn không thèm nhìn mấy siêu thị nhỏ xa xa một cái, chỉ lo giết tang thi. Không phải tang thi muốn cắn mình nên mới giết, mà là trước khi tang thi phát hiện thì cô đã vung một nhát dao gọt đầu tang thi rồi.
Ra tay vừa lưu loát vừa tàn nhẫn, nhẹ nhàng thoải mái cứ như việc này còn đơn giản hơn cả cắt dưa hấu nữa.
Hắn đã từng giết tang thi, đầu của bọn chúng không dễ chém như vậy đâu, phải dùng lực cực kỳ mạnh thì mới chặt đầu chúng xuống được.
Một thanh niên như hắn chém hai ba con tang thi đã cảm thấy mất hết sức lực rồi, thế mà thiếu nữ phía dưới dáng người gầy gò nho nhỏ, vậy mà chỉ cần vung một đao là có thể trực tiếp gặt đầu tang thi xuống. Cô vượt qua đám tang thi mà mặt không đỏ tim không đập nhanh, mở ra một con đường sống lại chẳng cần phải thở dốc, cứ như đang tản bộ thì tiện tay hái một quả đào vậy.
Hắn sờ trái tim run rẩy của mình, người thanh niên tự nhận bản thân không có dũng khí đối mặt với một thiếu nữ giết tang thi mà không chớp mắt như vậy.
Chỉ cần cô không cướp vật tư của bọn họ thì hắn có thể coi như chưa từng nhìn thấy cô.
Cũng may, cô không tới đây.
Cô lau dao phay lên lá cờ treo trên tai xe buýt của bọn họ rồi leo lên xe đạp điện ven đường, vút một cái đã không thấy tăm hơi đâu.
Chỉ để lại tang thi đầy đất và bụi tung mù mịt dưới ánh mặt trời.
Chàng trai: "..."
Chết tiệt! Má ơi! Sao có thể giết nhiều tang thi như vậy chứ!
Sau khi vận chuyển vật tư xong thì các đồng đội của hắn đi ra nhìn thấy tang thi nằm đầy đất, khiếp sợ đến mức hoài nghi cuộc đời.