Chương 33. Thu Phục Trương Khôi !

Núp Lùm Trăm Năm, Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch !

Bán Đạo Thanh Phong 19-06-2023 15:08:18

Bạch! Trương Khôi quỳ rạp xuống trước mặt Sở Huyền. "Ngươi?" Nhìn thấy Sở Huyền đang ngồi trên ghế, Trương Khôi khó có thể tin nổi, người vừa xuất thủ lại là thanh niên trước mặt này? Mặt mũi có mấy phần giống với Sở Thu Lạc. Hắn chính là gã con trai phế vật của Sở Thu Lạc? Còn trẻ như vậy đã là cường giả Hợp cảnh, là phế vật? Đứng ở bên cạnh hắn, là Đổng Khiêm mặt sưng như đầu heo đang té xỉu dưới đất. Có một con mèo ngây ngô đáng yêu, đang ngồi xổm trên đầu của Đổng Khiêm. Đổng Khiêm vừa mới đi vào tiểu viện, thì chỉ cảm thấy bả vai trùng xuống, dường như có thứ gì đó nhảy lên trên vai của mình. Lúc đó hắn đã bị doạ tới mứt té đái, còn chưa kịp làm gì thì lại thấy một móng vuốt bé tí, dùng tốc độ cực nhanh tát vào mặt hắn. Cả hai bên má đều bị tát. Khiến cho đầu óc choáng váng ngã nhào xuống đất. Hắn không dám động, ngay cả chuyện kích hoạt Độn Không châu cũng không dám. Trong lòng thầm mắng mười đám đời tổ tông của Trương Khôi, cứ nhất định phải vào tiểu viện này, bây giờ phải chờ chết ? Sở Huyền thở hắt ra một tiếng buồn bã, nói: "Trong não của đám Tà giáo các ngươi chứa toàn đậu hũ hay sao ? Vì sao nhất định phải nhằm vào ta chứ? Bởi vì cha của ta là Sở Thu Lạc ?" Trương Khôi khóc không ra nước mắt, nếu là bình thường hắn sẽ không để ý tới một tên phế vật dòng chính của Sở gia. Nhưng cha ngươi là Sở Thu Lạc, chuyện này lại khác. Cái đậu xanh, cha ngươi đã đủ trâu bò vậy mà vẫn không bằng ngươi. "Ngươi có thân phận là gì, thực lực Hư cảnh tầng chín, cũng không tệ lắm." Sở Huyền tò mò hỏi. Hư cảnh tầng chín, ở Tần quốc đã là cường giả đỉnh cao, địa vị của người này trong Tà giáo thì chắc là không thấp. Nếu như giết hắn, sau khi Tà giáo biết được chắc chắn sẽ phái ra cường giả mạnh hơn. Phiền phức quá trời! Bản thân chỉ muốn an ổn trạch ở nơi này, làm sao lại liên tục xuất hiện chuyện rắm chó như này? Trương Khôi cảm thấy bản thân có cần phải kiên cường hơn, cúi đầu trước một thanh niên thì quá mất mặt rồi. Đột nhiên, hắn nhìn thấy một gốc cây nhỏ, rễ cây nhúc nhích, bò tới thật nhanh. Dường như có vẻ rất có hứng thú đối với mình. Trong lòng hắn liền trở nên hoảng sợ. Cây cối có thể di chuyển, rất là tà môn? "Trương Khôi, Phó Giáo chủ đệ nhất của Tà giáo ở Tần quốc!" Hai mắt Sở Huyền sáng rực : "Thân phận không thấp." Trong lòng đang suy tính, nếu khống chế tên Trương Khôi này, dựa vào địa vị của hắn ở Tà giáo, đương nhiên có thể làm cho Tà giáo an phận, không quấy rầy mình nữa. Hơn nữa, lại có một tên cao tầng Tà giáo làm gian tế, nhỡ đâu Tà Vương đình có động tác gì thì hắn cũng biết được sớm hơn. "Đừng sợ, ta là một người rất nhân hậu, ngay cả gà còn không dám giết, làm sao có thể giết ngươi chứ?" Thân thể Trương Khôi run lẩy bẩy, trong lòng càng phiền muộn, người nào dám nói ra lời này đều không phải là loại hiền lành. Hắn còn nhớ rõ, năm đó Sở Thu Lạc đã từng nói ra lời tương tự, kết quả chỉ trong chớp mắt đã tiêu diệt hơn mấy chục tên Tà Giáo đồ. Con của hắn cũng như thế. Mạng nhỏ của mình có lẽ đã sắp xong! Trương Khôi ứa ra mồ hôi lạnh, có lòng muốn liều chết phản kháng, nhưng lại không thể động đậy. Tuy là tà tu hung tàn, nhưng cũng có kẻ sợ chết, Trương Khôi chính là một ví dụ. "Phó Giáo chủ đệ nhất, có giá trị, giết đi rất đáng tiếc." Sở Huyền tự nói với mình. Đổng Khiêm đang nằm dưới đất, khi nghe xong thì run rẩy không ngừng, Trương Khôi có gía trị, giết đáng tiếc, thế chẳng phải là mình không có giá trị hay sao? "Sở thiếu gia, ta là Đà chủ ở Sở quận, cũng có giá trị." Hắn vội vàng mở miệng nói. Dáng vẻ rất hèn mọn, thấy vậy Sở Huyền cũng không biết nói gì. Trương Khôi bên cạnh đã chửi cha mắng mẹ hắn, cái thứ không có khí phách, khó trách Phân đà ở Sở quận lại nhanh tan rã như vậy. Sở Huyền liền thi triển Chủng Hồn ấn khống chế hai người. Trương Khôi và Đổng Khiêm, liền trở nên cung kính, nhưng trong lòng thì vô cùng sợ hãi, không ngờ bản thân lại không thể nào sinh ra ý nghĩ phản kháng đối với Sở Huyền. Từ giờ khắc này, bọn họ chính là đày tớ của Sở Huyền, là loại không bao giờ phản bội. Hiểu rõ mục đích của hai người Trương Khôi, Sở Huyền cũng cạn lời, nếu không có mình ngăn trở mấy bận thì Sở gia có lẽ cũng náo loạn thành nồi cháo heo mẹ rồi. "Tà giáo các ngươi, phải yên tĩnh một chút, không được quấy rầy Sở gia, biết không?" "Vâng, chủ nhân, chắc chắn là nô tài sẽ khống chế giáo chúng, ai không nghe lời thì giết người đó!" Trương Khôi vừa dứt lời, liền toả ra sát khí. "Ngươi là Phó Giáo chủ đệ nhất, cố gắng cho tốt, tranh thủ trở thành Giáo chủ ở Tần quốc." Muốn giải quyết Tà giáo tập kích quấy rối, đương nhiên biện pháp tốt nhất là khống chế Tà giáo. Trương Khôi là Phó Giáo chủ đệ nhất, có cơ hội trở thành Giáo chủ của Tà giáo ở Tần quốc. Có điều, Tà giáo cũng chia ra nhiều phe phái, Trương Khôi muốn soán vị thì cũng không dễ dàng. Phải biết, mỗi giáo chủ của một quốc đều phải có sự ủng hộ của cường giả ở Tà Vương đình. Trương Khôi muốn làm Giáo chủ thì cũng phải nhận được sự ủng hộ của Tà Vương đình, đồng thời phải đánh bại Giáo chủ đương đại, thì mới có thể thế thay thế được. Sở Huyền cũng không gấp, trước mắt lấy thân phận Phó Giáo chủ đệ nhất của Trương Khôi, đã có thể làm được rất nhiều chuyện, tạm thời có thể có một kết thúc hành động nhằm vào Sở gia.