Chương 33: Thăm Dò (2)

Sau Khi Bị Đụng Hỏng Đầu, Ta Được Hắc Liên Hoa Nhặt Về

Quân Tử Sinh 22-11-2024 08:46:07

Hắn không chút e dè, dựa vào quan tài gỗ lim, vẻ mặt ôn nhu nhìn về phía Tử Đằng Cổ, giống như vị Phật nhân từ thương hại chúng sinh, nhưng lời nói không chút lưu tình: "Không chừa một con nào cả, ăn hết đi." Hồng Xà nghe lệnh mà làm. Tử Đằng Cổ đều bị Hồng Xà nuốt chửng. Hạ Tuế An không thể chịu được cảnh tượng Tử Đằng Cổ bị Hồng Xà ăn sống, chất nhầy màu tím lưu lại thực sự khiến người ta buồn nôn. Để phân tán sự chú ý, nàng hỏi Kỳ Bất Nghiễn kế tiếp định làm gì. Kỳ Bất Nghiễn quan sát gian mộ thất này, nói nơi này không phải là mộ thất chính, chỉ khi đến mộ thất chính mới có thể tìm được thứ hắn muốn. Điều đó có nghĩa bọn họ sẽ tiếp tục đi sâu hơn vào bên trong. Quan tài gỗ lim bị hắn đẩy ra, lộ ra một bộ xương trắng mặc trang phục Đại Yến. Khi bọn họ định kiểm tra xem có cơ quan nào trên quan tài không, một bức tường đá bỗng chuyển động. Có người bước vào, bước chân hỗn loạn, miệng lẩm bẩm: "Những thứ này là thứ quái quỷ gì vậy, suýt chút nữa đã lấy mạng ta." Thẩm Kiến Hạc đau đến nhe răng trợn mắt, bộ dạ hành y màu đen bị đám xương trắng xé rách tả tơi, chật vật không chịu nổi, khuôn mặt tuấn tú cũng có nhiều vết trầy xước, chỉ có la bàn là không hề tổn hại. Hạ Tuế An và Kỳ Bất Nghiễn trốn sau quan tài nhận ra người này là thanh niên ở khách điếm kia. Sao gã lại đến cổ mộ? Hạ Tuế An mở to mắt. Có quan tài che chắn, tạm thời Thẩm Kiến Hạc chưa nhìn thấy bọn họ, gã gõ từng chỗ trên tường đá, nghe âm thanh để xác định độ dày, chắc chắn đám xương trắng kia không thể xuyên qua bức tường này mới yên tâm. Gã thở dốc một hơi, ngồi bệt xuống đất, tự nói: "Đây thật sự là mộ Yến Vương cách đây vài trăm năm sao? Không phải mộ ăn thịt người chứ? Chết tiệt! Có phải là ta đã bị lừa rồi không?" Hạ Tuế An muốn nói chuyện với Kỳ Bất Nghiễn. Nhưng vì Thẩm Kiến Hạc ở gần, nên nàng định ghé sát tai hắn nói nhỏ. Không ngờ Kỳ Bất Nghiễn cảm nhận có người đến gần nên phòng bị quay đầu lại, môi Hạ Tuế An lướt qua vành tai và má hắn. Đồng tử của Hạ Tuế An đột nhiên co lại, vội vàng rụt cổ lại, bởi vì phản ứng quá lớn nên nàng lăn ra sau như quả cầu rồi rơi khỏi mép quan tài. Thẩm Kiến Hạc ngồi đối diện quan tài gỗ lim nghẹn họng nhìn trân trối, có thể nói là bị sợ hết hồn nhưng người lăn trên đất có vẻ hơi quen quen, nhìn kỹ, phát hiện đúng là mình đã gặp qua, là người ở ngay sát vách với gã. Thẩm Kiến Hạc đứng dậy, buột miệng thốt: "Ngươi là tiểu cô nương trong khách điếm phải không?" Hạ Tuế An không nói gì. Lúc này, gã cũng nhìn thấy Kỳ Bất Nghiễn. Tối nay, Kỳ Bất Nghiễn không búi tóc, mái tóc dài chỉ buộc một nửa bằng dải lụa màu xanh, mà dải lụa màu xanh đó lại là do Hạ Tuế An tặng. Dưới ánh nến, hắn trông dịu dàng tĩnh lặng vô cùng, giống như một bức họa vô cùng đẹp đẽ. Lần đầu gặp Kỳ Bất Nghiễn ở khách sạn, Thẩm Kiến Hạc đã thấy hắn không phải là người đơn giản. Thẩm Kiến Hạc đã hai mươi mấy tuổi, từ nhỏ đã lăn lộn trong giang hồ, ngoài việc học những kỹ xảo trộm mộ cùng sư phụ, gã cũng học được cách nhìn người, nhưng gã cảm thấy Kỳ Bất Nghiễn có sự bí ẩn không thể nói rõ. Người này trông có vẻ thanh tú lịch sự, đối nhân xử thế ôn hòa lễ phép, nhưng dường như vẫn luôn có một lớp sương mù dày đặc bao phủ, giống như đang ẩn giấu điều gì đó, một mặt không biết kia mới thường là nguồn cơn của sự nguy hiểm. Không đúng. Sao bọn họ lại ở trong mộ của Yến Vương? Thẩm Kiến Hạc quan sát Hạ Tuế An và Kỳ Bất Nghiễn, đừng nói là bọn họ cũng nghe được lời đồn rằng có vô số bảo vật trong mộ Yến Vương, cho nên sau khi biết được vị trí chính xác của mộ Yến Vương thì mới đích thân tới trộm mộ chứ? Nếu thế thì phiền rồi, Thẩm Kiến Hạc không nỡ nhìn bảo vật rơi vào tay kẻ khác. Nói trắng ra, bản thân gã chính là loại người thấy tiền sáng mắt tham tài, chính gã cũng thừa nhận, nếu không cũng sẽ không mạo hiểm trộm mộ. Hạ Tuế An không bỏ qua vẻ mặt thay đổi liên tục của Thẩm Kiến Hạc, lặng lẽ lùi lại một bước. Thẩm Kiến Hạc bứt tóc rối rắm. Gã không coi ai ra gì nói: "Không được không được, sư phụ đã nói không thể mưu tài hại mệnh, trộm mộ vốn đã đoản mệnh, bình thường còn phải tích đức. Mộ Yến Vương có nhiều bảo vật như vậy, chắc chắn là ta không lấy hết được, chia cho bọn họ một chút thì sao?" Hạ Tuế An: "..."