Tiểu Bảo Sơn nói rất có lý, ra dáng người lớn: "Chúng ta thừa dịp bọn họ không hái hạt dẻ, chạy tới hái nhiều một chút, miễn cho lần sau lại gặp được bọn họ."
Đôi mắt của Bảo Châu sáng như sao, nhanh nhảu nói: "Anh ơi, anh thật thông minh!"
Nói xong, cô bé lên tiếng thúc giục: "Chúng ta chạy nhanh đi!"
Tiểu Bảo Sơn: "Được!"
Hai anh em lại lén lút trở về, quả nhiên là không nhìn thấy hai người Khương Lãng, giống y như những gì Tiểu Bảo Sơn đoán. Hai người này chắc hẳn đã xuống núi rồi. Hai đứa bé đập tay vào nhau mừng rỡ, sau đó liền bắt đầu bận rộn.
Lúc này cái lợi của việc có nhà trong núi đã thể hiện rõ, không ai tranh giành lại hai đứa nữa rồi.
Hai người giống chuột hamster nhỏ, chạy qua chạy lại thi nhau nhặt hạt dẻ. Đã tới chạng vạng, mặt trời chiều ngả về tây, hai đứa nhỏ vì quá mệt nên ngồi ở băng ghế nhỏ để nghỉ ngơi một lát, Tiểu Bảo Nhạc lộc cộc đi ra, cùng bọn họ xếp hàng ngồi ở bên nhau.
Bảo Châu: "Hôm nay sao trời âm u vậy? Hay là sắp mưa rồi?"
Bảo Sơn nghe được lời này lập tức ngẩng đầu. Cậu ngửa đầu nhìn không trung, khuôn mặt nhỏ hơi trầm xuống. Trời mưa giữa mùa thu rất là bất tiện. Không chỉ có chậm trễ thu hoạch vụ thu, còn chậm trễ bọn họ ra cửa đi kiếm đồ ăn nữa.
Cậu vội vàng đứng dậy nói: "Bảo Châu, em đem củi khô ôm về nhà một ít, anh đi kiểm tra nóc nhà."
Bảo Châu một buổi trưa đã chạy vài lần, mệt ơi là mệt, nhưng vẫn lập tức đứng lên, Tiểu Bảo Nhạc cũng đi theo, xán lại gần, vỗ cái bụng nhỏ không có chút thịt nào: "Em cũng hỗ trợ hai người."
Bảo Châu liếc mắt nhìn Tiểu Bảo Nhạc một cái: "Em còn nhỏ không làm được đâu, em đi qua bên kia đợi đi, đừng làm phiền."
Tiểu Bảo Nhạc chớp đôi mắt to, yên lặng đi tới góc tường.
Thật sự mà nói, Bảo Châu cùng Bảo Nhạc, lớn lên đúng là giống nhau, đều là mắt to ngập nước, nhưng mà Bảo Nhạc cả ngày bị nhốt ở trong nhà, trắng hơn Bảo Châu rất nhiều, nhìn nó còn giống con gái hơn chị của nó. Đương nhiên, chỉ là giống, liếc mắt một cái đã nhìn ra nó không phải rồi.
Nó chính là một tiểu hoà thượng không có tóc.
Tiểu Bảo Nhạc đi tới hàng rào tre ở ngoài viện, nhìn anh trai chị gái của nó đặt cái thang gỗ thật cẩn thận, Bảo Châu cứ hỏi đi hỏi lại: "Như vậy được chưa?"
Bảo Sơn nghiêm túc mặt: "Được rồi."
Tuy rằng hai anh em bọn chúng có phân công nhau, nhưng Bảo Châu vẫn lo lắng đỡ thang, nhìn anh trai Bảo Sơn dẫm lên thanh trèo lên nóc nhà.
Nhà bọn họ khá cũ, năm nào cũng phải tu sửa hai lần phòng ốc, một lần là sau trận mưa đầu xuân, còn lần thứ hai là sau khi thu hoạch vụ thu.
Lần đầu tiên là chuẩn bị cho mùa mưa, lần sau là vì làm chuẩn bị cho mùa đông.
Nhưng mà hiện tại thu hoạch vụ thu còn chưa kết thúc. Nếu lúc này mà trời mưa thì thật sự làm người ta bối rối, thân hình nhỏ bé của Bảo Sơn ghé vào trên nóc, nhớ tới những nơi bị dột ở trong nhà: "Anh đã tìm được chỗ bị mưa dột."
Bảo Châu: "Anh giỏi quá đi!"
Khóe miệng Bảo Sơn hơi hơi nhếch lên, có chút đắc ý, nói: "Anh chính là đàn ông đó."
À...một cậu bé bảy tuổi.
Nhưng mà, Bảo Châu rất biết cổ vũ tinh thần, cô bé vỗ tay: "Anh trai giỏi nhất, anh ơi, nếu đã phát hiện ra, chúng ta nên xử lý như thế nào?"
Cô bé hỏi câu này, khiến cho Bảo Sơn không biết trả lời như thế nào.
Cậu bé khẽ sửng sốt, gãi gãi đầu, tóc của cậu trong nháy mắt liền biến thành một cái tổ chim nhỏ.
Cậu cũng không biết sửa phòng ở.
Mình không phải là một người đàn ông có năng lực!
Bảo Châu đột nhiên búng tay một cái rồi nói: "Anh ơi, chúng ta có thể lót lá cây lên trên, sau đó đè cục đá lên."
"Không được, nhà chúng ta ở bên này có gió lớn, nếu cục đá bị gió quật xuống dưới rơi vào người thì biết làm sao?"
Bảo Châu: "Cũng đúng ha."
Cô bé cũng buồn rầu, tiếp tục suy nghĩ.
"Anh nghĩ ra rồi!"
Bảo Sơn đột nhiên kêu lên: "Anh nhớ ở hạ du suối nước nóng nhỏ có một chỗ đất đỏ đắp mương, chúng ta trải lên một tầng đất đỏ, sau đó mang lá cây to ấn ở mặt trên, sau đó lại trát lên một chút đất đỏ. Như vậy khẳng định dùng tốt hơn so với cục đá."
Đôi mắt Bảo Châu rực sáng lấp lánh: "Anh trai của em siêu lợi hại."
Bảo Sơn kiêu ngạo, nhưng vẫn ra vẻ trấn định: "Chúng ta nên làm nhanh một chút."
Bảo Sơn mang theo thùng gỗ nhỏ đi đựng đất đỏ, Tiểu Bảo Châu thì mang củi lửa trong sân ôm về nhà. Hai đứa trẻ này như hai con kiến nhỏ bò trong chảo nóng vậy, luôn chân luôn tay.
Mà lúc này, mọi người trong thôn bắt đầu mang lúa đã được phơi nắng trong sân ra đập rồi thu hết vào kho hàng, một đám mệt thở hồng hộc.
Đương nhiên rồi, trong số những người mệt mỏi này, không bao gồm Thích Ngọc Tú.
Mười cái công điểm đối với Thích Ngọc Tú, là chuyện rất nhẹ nhàng.
Kỳ thật, thời điểm cô được ăn no, sức lực còn lớn hơn nữa.
Hiện tại ăn không đủ no, cho nên chỉ làm được như vậy mà thôi.