Chương 324: Xem không hiểu

Ngũ Hành Thiên

Phương Tưởng 25-07-2021 06:59:34

"Hồ đồ!" Tiếng tức giận vang vọng phòng họp, trong cuộc họp Đại thụ lệ hội của Trưởng Lão Hội mỗi tháng một lần, Đại trưởng lão nổi cơn tức giận hiếm thấy. Đại Thụ Lệ Hội là hội nghị quy cách cao nhất của cả Ngũ Hành Thiên, mỗi tháng cử hành một lần, trưởng lão nào cũng phải tham gia. Vì các vị trưởng lão quyền cao chức trọng sự vụ bận rộn, rất khó gặp được mặt nhau, nên Ngũ Hành Thiên tốn rất nhiều tài liệu, tạo nên mười ba cây trưởng lão thụ. Mỗi cây trưởng lão thụ, chỉ có mười ba chiếc lá, mỗi chiếc lá đều có có khả năng phóng hình ảnh của trưởng lão lên trên, như đang đứng trên nó. Bởi vậy lệ hội mỗi tháng của Trưởng Lão Hội, còn được gọi là Đại Thụ Hội Nghị. "Xem đi, tự ý di chuyển trấn thần phong, công kích sứ đoàn Thần chi huyết, làm sứ đoàn Thần chi huyết tổn thất nặng nề, hơn hai mươi người tử vong! Làm cả Phỉ Thúy Sâm khủng hoảng! Còn bắt cóc Đoan Mộc Hoàng Hôn! Xem đi, đây chính là người phụ trách sứ đoàn chúng ta đây! Đây chính là lãnh tụ chúng ta tuyển chọn cho tương lai đây! Xem xem đã làm ra chuyện gì!" "Lại có chuyện như thế? Tiểu nha đầu này điên rồi sao?" "Phải chặn lại ngay! Sau này ai cũng tùy hứng làm bừa như thế, mọi người không muốn làm việc nữa phỏng? Ta kiến nghị phải nghiêm trị!" "Nhất định phải nghiêm trị! Bọn trẻ này phải cho chút dạy dỗ mới nên người, nhưng trước hết phải nói chuyện với Sư Bắc Hải!" Các trưởng lão xôn xao, dồn dập tỏ thái độ. Một vị trưởng lão biểu hiện khá là quái lạ, mở miệng: "Mọi người chờ một chút." Các trưởng lão khác đều quay sang nhìn. "Vừa nãy Sư Bắc Hải phát tới một tờ thông báo, ta cảm thấy mọi người nên nghe qua một chút." "Bắc Hải Bộ thành viên Sư Tuyết Mạn, vi phạm nghiêm trọng kỷ luật của Bắc Hải, hành vi tùy hứng, vô trách nhiệm, ảnh hưởng nghiêm trọng lợi ích Ngũ Hành Thiên. Bắc Hải Bộ qua thảo luận, nhất trí đồng ý khai trừ Sư Tuyết Mạn khỏi Bắc Hải Bộ, để trừng phạt." Các trưởng lão hai mặt nhìn nhau, mọi người trong thời gian ngắn không biết nên nói gì, đều im lặng. Một lát sau, một trưởng lão chậm rãi mở miệng: "Sư Bắc Hải này, sao lại kích động như vậy? Đám trẻ ai mà không phạm phải sai lầm? Kích động tùy hứng là chuyện rất bình thường mà, mài giũa một chút là được rồi." "Đúng vậy, thế này... sao lại làm tới mức này!" "Con bé Tuyết Mạn này ta nhìn nó lớn lên từ nhỏ, hiểu chuyện lại ngoan ngoãn. Nhưng còn trẻ mà, vì trải qua huyết chiến Tùng Gian Thành, nên mới thù hận Thần chi huyết, bị kích động, phạm chút sai lầm cũng đâu có gì ghê gớm." "Ta thấy Phỉ Thúy Sâm khủng hoảng cũng không phải là chuyện xấu, lần này chúng ta để trấn thần phong đi, không phải là muốn làm cho chúng kinh sợ một chút hay sao? Kinh sợ như thế rất đúng chỗ mà!" "Sư Bắc Hải cứng nhắc và nghiêm khắc quá!" *** Các trưởng lão đều thấy đau đầu. Sư Bắc Hải là bộ thủ Bắc Hải Bộ, có quyền ra quyết định như vậy, đâu cần sợ đám trưởng lão họ, mà họ cũng không có quyền can thiệp. Nhưng Sư Tuyết Mạn được các trưởng lão coi là lãnh đạo đời kế tiếp, quyết định khai trừ này của Sư Bắc Hải sẽ gây ảnh hưởng rất lớn tới tương lai sau này của nàng. Nhưng có mấy trưởng lão lại thấy rất vui. Trong cuộc cạnh tranh, Sư Tuyết Mạn đang xa xa dẫn trước, mọi người đều nghĩ rằng mọi sự đã thành. Không ngờ Sư Tuyết Mạn lại làm ra chuyện hồ đồ như vậy, tự hủy tiền đồ của bản thân. Đám trưởng lão có con cháu ưu tú, lại bắt đầu rục rà rục rịch. Uất Trì Bá nhìn vẻ đắc ý của đám trưởng lão thế gia mà cười khổ, kế hoạch của lão bị xáo trộn hết rồi. Trấn Thần Phong toàn lực phi hành, như con cá voi rẽ sóng, những luồng cương phong dữ dội bị nó đụng phải nát tan, bay tung tứ tán. Tuy bay nhanh, nhưng bên trong Trấn Thần Phong vẫn vững như bàn thạch. Thấp thoáng qua biển mây dày phía trước, có thể nhìn thấy núi non chập chùng. "Phía trước chính là vân lĩnh." Tang Chỉ Quân cười hì hì: "Có thể đuổi tới kịp cháo yến Lâu Lan, thực là hay quá." Hiện ở đây, ngoài Sư Tuyết Mạn, còn có rất nhiều người sống sót của Tùng Gian Thành, mọi người đều đã nộp đơn từ chức, tất cả đều được phê chuẩn. "Có đáng không?" Đoan Mộc Hoàng Hôn đột nhiên hỏi, hắn quả thực không hiểu nổi suy nghĩ của mấy người này. "Đương nhiên!" Sư Tuyết Mạn trả lời rất dứt khoát: "Chỉ nghĩ tới việc được đoàn tụ với mọi người, là ta thỏa mãn. Chẳng biết tại sao, nhưng rất hài lòng. Chẳng cần phải nghĩ nhiều tới mấy chuyện linh tinh, cũng chẳng cần phải nhìn trước ngó sau, kiêng ka kiêng kỵ." "Đúng." Tang Chỉ Quân cười tươi rói: "Hồi trước, lúc đánh nhau với Huyết tu Huyết Thú thấy rất mệt rất sợ, nhưng sau đó đi ra, mới biết, rất nhiều chuyện còn mệt mỏi đáng sợ hơn cả đánh nhau với Huyết Thú Huyết tu." Đoan Mộc Hoàng Hôn bỗng thấy ước ao. "Đừng có quên ngươi là đang bị bắt cóc đấy!" Sư Tuyết Mạn trừng Đoan Mộc Hoàng Hôn, nhưng lại nhếch miệng cười: "Đầu óc của ngươi xài được, trong bụng đầy ý nghĩ xấu, nghĩ giúp mọi người đi, xem mọi người nên làm gì. Coi chừng không trả lời được, Ngải Huy sẽ tẩn cho ngươi một trận." "Bắt cóc?" Đoan Mộc Hoàng Hôn trừng mắt lại: "Phải ha, ta là bị bắt cóc đây, người Phỉ Thúy Sâm hỏi tới, Trưởng Lão Hội các ngươi trả lời làm sao hả?" "Vớ vẩn." Sư Tuyết Mạn nháy mắt: "Quên rồi à, ta đã bị khai trừ khỏi Bắc Hải Bộ." "Bị. . . Bị khai trừ khỏi Bắc Hải Bộ?" Đoan Mộc Hoàng Hôn thất thanh: "Cái gì hả?" "Hết cách rồi, lão cha tốt của ta làm đó. Yên tâm, ta đã báo tin cho cha ngươi rồi, ngươi vẫn ổn cả." Đoan Mộc Hoàng Hôn sáng mắt, đúng nha, mình là bị bắt cóc tới, vậy chẳng phải là mình được tự do hay sao? Trong lòng hắn nhẹ nhõm phơi phới, vô cùng kích động. Hắn rốt cục cũng cảm nhận được sự thỏa mãn và hài lòng của Sư Tuyết Mạn và Tang Chỉ Quân. Đúng vậy, chính là hài lòng! Tương lai sau này thực đáng để chờ mong, cả người hắn cảm xúc dâng trào. Trấn Thần Phong bay qua vân lĩnh, liền hạ xuống, xông vào biển mây. Trong biển mây mênh mông đưa tay không thấy được năm ngón, gào thét bên tai, bọn họ đều ngừng thở, đều hồi hộp chờ đợi. Khi Trấn Thần Phong xông qua biển mây, làn mây cuối cùng đã rớt lại phía sau, một tòa thành nhộn nhịp hiện ra trước mắt, cả đám không khỏi vung vẩy tay chân la hét hoan hô. "Thôi thúc, Trấn Thần Phong giao lại cho thúc. Chúng ta đi đây!" Sư Tuyết Mạn tiêu sái vẫy tay chào Thôi Thiên Chính, cùng Đoan Mộc Hoàng Hôn, thả người nhảy xuống. "Thả ra! Tự ta bay được!" "Câm miệng! Bị bắt cóc còn dám lắm lời!" Trong gió xa xa truyền tới tiếng cãi cọ của Đoan Mộc Hoàng Hôn và Sư Tuyết Mạn. "Thôi Sư, gặp lại!" Đám Tang Chỉ Quân khom người chào Thôi Thiên Chính, sau đó quay sang nhìn nhau cười rạng rỡ, hô to một tiếng, cả đám thả người nhảy xuống. Thôi Thiên Chính cũng cười, tuổi trẻ thật là tốt! Thôi Thiên Chính bỗng cảm thấy hình như mình thích đám nhóc con này, từ bọn chúng, hắn thấy được sức sống tràn trề, một sức sống khác hẳn với Ngũ Hành Thiên hiện giờ. Ánh mắt nhìn ra xa, nhìn mặt đất bao la, nhìn bầu trời xanh tít tắp, trong lòng tràn ngập hi vọng. Cửa lớn Kiếm Tu Đạo Tràng. Một đội viên Thiên Phong Bộ nhanh chóng hạ xuống trước mặt Đồng Quỷ, thấp giọng báo cáo, Đồng Quỷ trợn to mắt, vẻ mặt vạn năm bất biến của Ngư Kim cũng lộ ra vẻ kinh sợ. "Sư Tuyết Mạn bị Bắc Hải khai trừ?" Đồng Quỷ và Ngư Kim giật mình. Ba năm nay, danh tiếng Sư Tuyết Mạn ngày càng tăng vọt, thành một cái tên nổi trội trong lòng mọi người. Có xuất thân cao quý, Sư gia là một trong những gia tộc có lịch sử lâu đời nhất Ngũ Hành Thiên, cha là bộ thủ Bắc Hải Bộ, quyền thế ngập trời. Gia thế, tính cách, tài năng, cái nào của nàng cũng khiến người ta phải nể phục. Ai cũng đều cho rằng, thành tựu trong tương lai của nàng sẽ vượt qua cả cha mình, trở thành lãnh đạo đời kế tiếp, thống lĩnh cả Ngũ Hành Thiên. Cả phái dân thường, cũng còn nghĩ vậy. Phái dân thường xưa nay chưa bao giờ có ý tranh cướp vị trí lãnh đạo với phái thế gia, lý do rất đơn giản, vì họ quá yếu. Mười ba cái ghế trong Trưởng Lão Hội, phái dân thường chỉ chiếm được ba cái, phái trung lập ba ghế, còn phái thế gia tới bảy ghế. Mọi vấn đề đều do phái thế gia quyết định. Phái dân thường đang rất hi vọng có người thuộc phái mình tới tranh thêm vị trí để sau này, phái dân thường có thêm quyền lên tiếng. Lúc đầu, họ chọn Khương Duy, sau đó phát hiện Ngải Huy còn tốt hơn nữa. Phái thế gia lo Ngải Huy cướp mất danh tiếng của Sư Tuyết Mạn, phái dân thường lại quan tâm tới mối quan hệ giữa Ngải Huy và Sư Tuyết Mạn. Thực lực Ngải Huy xuất sắc hơn, sức ảnh hưởng và danh vọng đều hơn xa Khương Duy, ngày xưa Sư Tuyết Mạn còn từng làm trợ thủ cho hắn. Sư Tuyết Mạn tôn trọng Ngải Huy hơn hẳn Khương Duy. Tương lai Sư Tuyết Mạn thống lĩnh Ngũ Hành Thiên, bọn họ có thể đưa Ngải Huy tiến vào Trưởng Lão Hội, tăng thêm quyền lợi cho họ, đây mới là ý đồ chân chính của phái dân thường. Nhưng mà, chỉ trong một đêm, tình thế hoàn toàn biến đổi. Đồng Quỷ và Ngư Kim không biết phải làm sao, vì họ hiểu suy nghĩ của Bá lão. Như thế này, mọi dự định đều trở thành vô nghĩa. Nếu Sư Tuyết Mạn không trở thành lãnh tụ tương lai Ngũ Hành Thiên, giá trị của Ngải Huy cũng giảm mạnh. Ngay cả Ngải Huy còn không tạo thành uy hiếp với Sư Tuyết Mạn, thì những người nhân tuyển khác còn hy vọng gì. Đồng Quỷ và Ngư Kim cực kỳ đau đầu. Chuyện này sẽ làm phái thế gia tưởng phái dân thường muốn tranh vị trí số một của đời kế tiếp, điều này sẽ làm họ thêm chèn ép toàn diện, phái dân thường không hề muốn điều này. Nếu hai bên bạo phát xung đột toàn diện, phái dân thường chắc chắn sẽ thất bại. Làm sao bây giờ? Hai người đờ người, tình thế thay đổi quá nhanh, họ không kịp chuẩn bị. Bỗng nhiên, đầu hẻm xuất hiện một đám người. "Đã lâu không thấy Lâu Lan, nhớ nó quá!" "Lâu Lan là số một!" "Ta muốn ăn cháo!" *** Mắt Đồng Quỷ và Ngư Kim nheo lại, họ đều nhìn chằm chằm bóng người xinh xắn đi đầu. Sư. . . Sư Tuyết Mạn! Hai người nhìn nhau, đều nhìn thấy sự kinh hãi trong mắt nhau. Sư Tuyết Mạn vừa bị Bắc Hải Bộ khai trừ, bây giờ lại xuất hiện ở Ninh Thành, lại còn tới Kiếm Tu đạo tràng của Ngải Huy. Bên cạnh Sư Tuyết Mạn là trợ thủ của nàng, Tang Chỉ Quân. Sư Tuyết Mạn tay còn kèm theo một người, hình như là. . . Đoan Mộc Hoàng Hôn? Không thể nào. . . Hai người như bị chớp bổ trúng đầu, đầu óc trống rỗng. Chuyện gì đang xảy ra vậy a? Tại sao bọn họ càng nhìn càng không hiểu?