Chương 32: Thăm Dò (1)

Sau Khi Bị Đụng Hỏng Đầu, Ta Được Hắc Liên Hoa Nhặt Về

Quân Tử Sinh 22-11-2024 08:46:07

Hạ Tuế An chỉ kịp đọc xong câu này, liền kéo tay Kỳ Bất Nghiễn đi, bởi vì đám xương trắng chỉ còn cách vài bước, nên bọn họ phải rời khỏi nơi này trước. Đợi đến khi bọn họ vào một gian mộ thất, trên mặt đất bỗng dâng lên một cánh cửa đá, chặn lại đám xương trắng đang lao đến, ngăn cản những đợt công kích bất ngờ của nó. Nhưng cũng chặn luôn đường lui của bọn họ. Hạ Tuế An há to miệng thở hổn hển. Vừa rồi quá nguy hiểm, chỉ cần chậm một bước, bọn họ có thể bị đám xương trắng kia xé nát, nàng nghĩ lại mà vẫn còn sợ hãi, quay đầu nhìn tường đá. Gian mộ thất không lớn, hình chữ "Điền", có mười bốn ngọn đèn tường cháy mãi không tắt, chiếu sáng mộ thất như ban ngày. Trừ bức tường đá vừa mọc lên, các bức tường khác đều có bích họa. Chính giữa đặt một quan tài gỗ lim. Quan tài gỗ lim bị dây leo bao quanh, dây leo như những tầng xích xiết buộc chặt lấy nó, hoa tử đằng nở rộ trên dây leo, đẹp một cách quái dị. Nhìn gần hơn, những đoá hoa tử đằng xinh đẹp này không phải hoa thật, mà là sâu có hình dạng hoa, thân sâu không ngắn không dài, trông như hoa tử đằng, rủ xuống dây leo. Hạ Tuế An nắm chặt tay Kỳ Bất Nghiễn. Ngôi mộ này thật kỳ lạ. Hình như nàng sợ quấy nhiễu thi thể trong quan tài, khẽ hỏi: "Huynh có biết ngôi mộ này xây cho ai không?" Quan tài gỗ lim được đặt cao hơn nền mộ thất, muốn tiến gần phải bước qua bốn bậc thang. Kỳ Bất Nghiễn bước lên bậc thang, dắt theo Hạ Tuế An. Hắn nói: "Ngôi mộ này có liên quan đến hoàng tộc Yến thị cách đây vài trăm năm." Hạ Tuế An giống như thỏ con vểnh tai lên chăm chú lắng nghe. Hoàng tộc Yến thị. Người trong bích họa kia cũng thuộc hoàng tộc Yến thị vài trăm năm trước sao? Yến Vô Hành – có thể là người để lại câu nói đó và cũng là thanh niên trong bích họa? Đại Yến đã sớm diệt vong, Đại Chu thay thế. Đây là điều Hạ Tuế An nghe được người trong giang hồ nhắc tới, nguyên nhân mà bọn họ nhắc đến Đại Yến là để tìm bảo vật trong mộ Yến Vương. Chẳng lẽ nơi này chính là mộ Yến Vương? Nàng đoán. Tòa cổ mộ này nhiều cổ trùng như vậy, cơ quan cũng được thiết lập bằng cổ, chứng tỏ người xây dựng cổ mộ cũng tinh thông cổ thuật Miêu Cương. Nghĩ đến đây, Hạ Tuế An lại nghĩ về bức bích họa. Thanh niên trong bích họa vì sao để lại câu nói đó, có phải là có ẩn ý nào hay không. Nàng ngước nhìn quan tài gỗ lim ở trước mắt. Kỳ Bất Nghiễn chạm vào quan tài, ngón tay khẽ run, dường như cảm nhận được điều bọn họ có thể sắp gặp phải trong mộ huyệt, thần kinh của hắn đang dần phấn khích, trời sinh tính cách của hắn có chút tà tính thích hủy diệt. Hạ Tuế An bất ngờ nắm ngón út của hắn. Hắn giật mình. Nàng nhìn khuôn mặt hắn, rồi nhìn quần áo mỏng của hắn: "Huynh có lạnh không?" Kỳ Bất Nghiễn cúi đầu, bị Hạ Tuế An nắm tay, ngón tay hắn khẽ động, chạm vào lòng bàn tay mềm mại của nàng. Trong chốc lát hắn muốn thu tay về, nhưng rồi lại muốn dùng cổ gai đâm xuyên qua lòng bàn tay nàng. Cuối cùng hắn bình tĩnh nói: "Ta không lạnh." Hạ Tuế An phồng má suy nghĩ một lát. Nàng vẫn do dự: "Nhưng vừa rồi ta thấy huynh đang run, nếu huynh lạnh, ta có thể đưa áo choàng của ta cho huynh, áo choàng rất lớn, mặc dù huynh cao hơn ta nhưng vẫn có thể khoác." Hắn vẫn khẳng định: "Ta không lạnh." Rồi kéo những dây leo ra, những con Tử Đằng Cổ đang ngủ đông trên dây leo dồn dập tránh ra. Tử Đằng Cổ dường như có linh tính. Trên đời này tồn tại quy tắc cá lớn nuốt cá bé, đa số người và động vật đều rơi vào vòng xoáy này. Tử Đằng Cổ thích ăn thịt người, uống máu người, cực kỳ muốn cắn Kỳ Bất Nghiễn. Trên người hắn có khí tức đặc biệt, giống như hòa với Thiên Tàm Cổ, chúng hận không thể ăn hắn để lớn mạnh. Nhưng Tử Đằng Cổ cũng sợ cổ mạnh hơn chúng nó. Cổ lợi hại nhờ ăn cổ khác mà thành, chúng cảm nhận được Thiên Tàm Cổ của Kỳ Bất Nghiễn, cho nên cũng biết hắn nuôi cổ, một con rắn đỏ đủ để ăn sạch chúng. Vì thế Tử Đằng Cổ thu liễm hung tính. Kỳ Bất Nghiễn có cổ bảo vệ, nhưng Hạ Tuế An thì không. Tử Đằng Cổ dồn về phía nàng, chúng nó không biết bay, chỉ có thể bò dọc trên mặt đất, giống như những bông hoa tím đang di chuyển. Hồng Xà từ cổ tay Kỳ Bất Nghiễn chui ra. Phát ra tiếng "tê" khi rơi xuống đất. Kỳ Bất Nghiễn gõ nhẹ lên quan tài, nâng chân giẫm chết một con Tử Đằng Cổ, chất nhầy màu tím lưu lại dấu vết rõ ràng trên gạch đá.