Lâm Mạt nhìn Cecilia đẹp đến mức kinh tâm động phách. Mà nàng thì lại đang mỉm cười.
Căn cứ luật tài sản giả lập, người đoạt được gì trong trò chơi thì thứ đó là của ngươi, nói cách khác, lúc này NPC Cecilia đã là tài sản riêng của Lâm Mạt.
Cho nên, Lâm Mạt không cần lo lắng « Thiên Vực » sẽ bằng vào dấu vết từ Cecilia mà tìm được kết quả mình trùng sinh.
Chuẩn xác mà nói dù hắn mở ra đại lượng bảo rương cao cấp, vị trí luyện cấp có hiệu suất nhanh nhất thì cũng không cần lo lắng vì Cecilia mà để lộ bí mật.
Lâm Mạt đi thẳng tới một vách đá trong rừng đá. Vách đá tương đối bóng loáng, nhưng ngẫu nhiên cũng có những mô nham thạch lồi ra.
Vách đá có màu vàng đất, mà nó lại có cảm giác lạnh buốt. Lúc này đã là lúc mặt trời sắp lặn, địa phương vách đá che chắn đã là một khu vực râm mát.
Lâm Mạt bắn ra một đạo tơ nhện vào một mỏn đá, sau đó kéo tơ nhện bò lên. Hắn đi tới một điểm dừng chân gập ghềnh, sau đó hắn thấy được cái bảo rương kia.
Bảo rương ở trên đỉnh đầu hắn không xa. Sau khi hắn đứng vào vị trí, lợi dụng Chu Ti Giới Chỉ, bắn ra một đạo tơ nhện nữa.
Sau đó hắn chậm rãi leo lên, đi tới vị trí bảo rương ám kim. Không biết vì cái gì, hắn bỗng nhiên có một loại dự cảm không tốt.
Hắn mở bảo rương ra, mới phát hiện bên trong không có vật gì. Lâm Mạt cắn răng: "Mẹ nó là ai? Nơi này chính là khu quái cấp mười a." Bất quá nghĩ đến tập tính của U Linh, có người nhanh chân đến trước cũng không phải là không thể nào.
Lâm Mạt yên lặng nhìn cái bảo rương, sau đó yên lặng đóng lại nó...
"Về sau tiểu tử người cũng sẽ thể hội được cảm giác bay giờ của ta!" Lâm Mạt lẩm bẩm.
Sau đó hắn nhìn thoáng qua độ cao của mình, không khỏi có chút mê muội." Ta thân là một ma Pháp Sư lại làm công việc Đạo Tặc, đây quả thật là..." Hắn bắn ra một đạo tơ nhện, sau đó đu xuống.
Hắn sử dụng Chu Ti Giới Chỉ đu xuống rồi cắt đứt kỹ năng. Thân thể của hắn liền rơi xuống.
Khi hắn rơi xuống hai ba giây thì lại bắn ra một sợi tơ. Sau đó hắn lợi dụng lực ma sát mà hạ xuống. Lúc này hắn cách mặt đất chỉ có một thước rưỡi.
Hắn nhìn mặt đất, sau đó thu hồi tơ nhện rơi xuống dưới. Hắn chật vật phủi tro bụi bên trên tay.
Sau đó, hắn sửa sang lại cảm xúc. Cho dù là ai khi thấy có một bảo rương cao giai bị đoạt đều sẽ nhịn không được mà phải phẫn nộ, nhất là tại thời điểm sắp thành lại bại.
Hắn ấn mở phòng đấu giá. Phòng đấu giá đã tiến hành đổi mới to lớn, chỉ có thể đấu giá trang bị cùng vật phẩm Cấp Hoàng Kim trở lên.
Hắn nghiêm túc lật xem vật phẩm trong phòng đấu giá. Sau đó ấn mở vật phẩm cấp Ám Kim. Ngoài dự liệu, lại có hai kiện Trang bị cấp Ám Kim được bán ra.
Một kiện tên là "Áo Choàng Ám Ảnh" trang bị Đạo Tặc cùng một kiện tên là "Thủ Hộ Chi Lực" Khiên của chiến sĩ.
Mỗi kiện đều có giá bán cao dọa người.
"Có lẽ chính là cái Thủ Hộ Chi Lực này." Lâm Mạt nói,"Có thể đoạt được bảo rương ám kim, hẳn là một Đạo Tặc. Dù sao... Kỳ hoa giống ta cũng không có nhiều."
Nói xong hắn lắc đầu, thở dài một hơi."Là Đạo Tặc nào lợi hại như vậy chứ? Truy Phong Giả à..."
Thông qua lý giải của mình đối với trò chơi, Truy Phong Giả rốt cục thành công đạt được bảo rương thứ nhất, lúc này đang bận tìm kiếm bảo rương kế tiếp. Bỗng nhiên, hắn hắt hơi một cái: "Hắt xiiii, ai đang chửi ta?" Hắn dùng tay xoa xoa nước mũi.
"Nói không chừng là cái tên nào đó đang xem món Thủ Hộ Chi Lực kia." Hắn quay đầu nhìn thoáng qua bầu trời chiều sau đó ho khan vài tiếng, sửa sang lại trang bị, sau đó không chút do dự chui vào một cái địa huyệt bí ẩn. ...
"Thế nào? Không có đạt được bảo rương sao?" Cecilia lo lắng mà hỏi thăm.
"Bị người nhanh chân đến trước. Ai, đây chính là một kiện Trang bị cấp Ám Kim a." Lâm Mạt có chút không động dậy nổi.
"Bất quá một kiện Trang bị cấp Ám Kim mà thôi." Cecilia ôn nhu cười cười,"Sau này sẽ có cơ hội."
"Chỉ hi vọng như thế." Lâm Mạt thở dài một hơi. Nhưng vào lúc này trong khung chát vang lên. Lâm Mạt mở ra xem, là Kỵ Sĩ Tung Hoành. Cũng chính là Triệu Bắc bạn bè của mình.
"Lâm Mạt, ta lên tới cấp năm." thanh âm Triệu Bắc khó nén được sự hưng phấn trong nội tâm của hắn,"Chúng ta đang chuẩn bị đi quét Phó Bản Cấp năm 'U Hỏa Quân'!"
"Các ngươi năm trắc thành công?" Lâm Mạt thuận miệng hỏi.
Bên kia hơi trầm mặc. Sau một hồi trầm mặc, Triệu Bắc chăm chú nói: "Xác suất thành công không biết bao nhiêu nhưng cũng không cao. Chúng ta chỉ có một người chơi cấp sáu."
"Cần ta hỗ trợ không?" Lâm Mạt nói.
"Không thể tốt hơn!" thanh âm của Triệu Bắc lại trở nên vui sướng,"Ngày mai bốn giờ sáng chúng ta sẽ quét phó bản, ngươi nhất định phải tới!"
"..." Lâm Mạt nói,"Tốt, ta đã biết." sau đó hắn nhìn xem bầu trời chiều như đang suy tư điều gì.
"Tại sao miệng ta lại nói có thể giúp đỡ nhỉ, truyền tống đến Huyết Nham Trấn cần năm mươi ngân tệ, một lần vừa đi vừa về chính là một kim tệ..." Hắn nỉ non lẩm bẩm.
Tiếp đến hắn liền liên hệ cùng Dạ Tinh. Hiện tại bọn họ cũng đã là hảo hữu.
"Này, là Dạ Tinh hả? Ngày mai các ngươi đi đánh U Hỏa không?" Lâm Mạt nói.
Sau một hồi lâu câu trả lời của nàng liền được truyền đến: "Đánh." Một chữ ngắn gọn.
Lâm Mạt nói: "Ngày mai ta không cách nào gia nhập cùng các ngươi, xin thông cảm."
"Vì cái gì?" Dạ Tinh nói.
"Ta có một người bạn cần ta kéo." Lâm Mạt Nói,"Các ngươi đã có kinh nghiệm thông quan, coi như không có ta cũng nhất định có thể thông quan."
Lại là hồi lâu trầm mặc, sau đó chỉ nhìn thấy Dạ Tinh phát tới tin nhắn: "Được."
Ngay tại thời điểm hắn tưởng là trò chuyện đã kết thúc, Dạ Tinh lại phát tới một tin nhắn: "Qua mấy ngày chúng ta muốn chuẩn bị quét Phó Bản cấp mười, ngươi sẽ cự tuyệt lời mời của ta chứ?"
Phó Bản Cấp Mười không phải ở trong trấn nhỏ, nó là phó bản thứ nhất mà người chơi tân thủ phải vượt ở thành thị.
Lâm Mạt nói: "Ngươi quyết định đi thành thị nào?" Lâm Mạt hỏi dò, hắn cũng không nghĩ tới Dạ Tinh sẽ trả lời hắn thật.
"Nhật Nguyệt Thành." Ba chữ không vội không chậm bay tới, Dạ Tinh nói như thế.
"Thật là khéo, Ta cũng thế..." Lâm Mạt hồi đáp.
"Nói như vậy, chúng ta còn có rất nhiều cơ hội hợp tác rồi?" Dạ Tinh nói.
Lâm Mạt cười ha hả: "Hẳn là như vậy?"
Sau đó nàng không nói gì thêm. Lâm Mạt trông thấy như vậy hắn đành phải đóng kênh trò chuyện lại. Hắn đi ra khỏi rừng đá, sau đó lại xe nhẹ đường quen đi ra khỏi rừng phong.