"Thứ nhất, Thiên Ma Giới ngo ngoe muốn động, nếu ở thời điểm này chúng ta còn không xuất binh cầm xuống Vạn Ma Quốc, khó tránh khỏi sẽ để cho Ma tộc cảm thấy chúng ta quá mềm yếu."
"Thứ hai, trẫm muốn bắt lại Vạn Ma Quốc, cũng không phải là lạm sát kẻ vô tội. Còn nếu như để người trong Thiên Ma Giới tranh đoạt Vạn Ma Quốc, chỉ sợ toàn bộ Vạn Ma Quốc sẽ lâm vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục."
Nói xong, nàng từ Băng Phượng Thần Tọa đứng lên, một tay vắt chéo sau lưng, nhìn xuống tất cả mọi người.
"Bắc Huyền Thiên không thể lấn!"
"Cầm xuống Vạn Ma Quốc, chính là để người trong thiên hạ nhìn thấy phương thức làm việc làm người của chúng ta!"
"Các ngươi còn có dị nghị gì không?"
Chúng thần tử bị nàng nói một phen có lý có cứ, nói đến mức không phản bác được.
Nhao nhao quỳ xuống hành lễ: "Bệ hạ thánh minh!"
Đông Hoàng Tử U khẽ vuốt cằm.
Mắt thấy sắp đến lúc xuất binh, nàng định hôm nay sẽ mau chóng xử lý xong chính vụ, đi thăm bốn cô con gái một cái.
"Mặc dù mẫu thân ta cũng không xứng chức nhưng ta cũng đang cố gắng trở nên càng tốt hơn!"
Nghĩ đến bọn nhỏ, Đông Hoàng Tử U lộ ra một tia nhu tình hiếm thấy. ...
Nam Huyền Thiên, hoàng cung, hậu hoa viên.
Hai người nam tử mặc hoàng kim hoa phục đang ngồi đối mặt trước bàn lưu ly thủy tinh.
Bên trái, một người mái tóc màu đỏ, con ngươi màu xanh lục, chính là Nam Huyền Thiên Đế Hoàng Tần Thương.
Mà nam tử đối diện hắn, đeo một bộ vòng tai Thiên Vũ.
Đó là minh hữu của hắn, đến từ Động Nguyên Thiên Hoàng tộc Đại Thái tử Không Thanh Vũ.
Hai người nâng chén chạm nhau, uống một chén quỳnh tương ngọc lộ.
Không Thanh Vũ để ly xuống nói ra: "Tần huynh, ngươi có từng nghe nói chuyện ở Vạn Ma Quốc?"
"Có." Tần Thương không chút do dự gật đầu: "Cũng không biết Đông Hoàng Tử U đó gặp thời thế gì, vậy mà đụng phải chuyện tốt như thế này!"
"Đúng vậy." Trên gương mặt tuấn mỹ của Không Thanh Vũ nổi lên một tia hung ác nham hiểm: "Vốn cho rằng Thị Huyết Ma Quân đó có thể chơi ra chút yêu thiêu thân, không ngờ được là lại hư không tiêu thất!"
"Vậy ngươi có biết tối hôm qua rốt cuộc Vạn Ma Quốc đã xảy ra chuyện gì hay không?" Tần Thương đã phái nhân viên tình báo tiến vào Vạn Ma Quốc.
Nhưng cho tới bây giờ, nhân viên tình báo cũng không phát hiện bất luận dấu vết gì để lại.
Ngoại trừ hai đoạn thi thể bị chém đứt của Trịnh Tùng được công bố ra thì không có bất kỳ manh mối gì, không có bất cứ người nào khả nghi.
Không Thanh Vũ lắc đầu: "Hoàn toàn không có người biết tối hôm qua xảy ra chuyện gì!"
Tần Thương hít một hơi thật sâu, thở dài: "Thôi, muốn đối phó Đông Hoàng Tử U còn phải dựa vào chính chúng ta."
Không Thanh Vũ mặt lộ vẻ tán đồng: "Không sai, lần trước để nàng thành công lật bàn, tiếp theo chúng ta nhất định phải chuẩn bị cho kĩ mới được."
"Không ra tay thì thôi, vừa ra tay thì nhất định phải đưa Đông Hoàng Tử U vào chỗ chết!"
Tần Thương gật gật đầu, hắn cũng nghĩ như vậy.
Bốn năm trước, hắn và Không Thanh Vũ phái ra mười hai tử sĩ Chuẩn Đế Cảnh, muốn đưa Đông Hoàng Tử U vào chỗ chết.
Không ngờ được là nữ nhân này lại thành công lật bàn.
Trong vòng một đêm công lực đại tăng không nói, còn quay trở về Bắc Huyền Thiên, đoạt được đế vị.
Chuyện này giống một cây đinh đâm vào trong lòng Tần Thương, khiến cho hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Mà nói đến ân oán giữa hắn và Đông Hoàng Tử U thì còn phải nói từ sáu năm trước, hai người lần đầu gặp mặt.
Khi đó Tần Thương ái mộ sắc đẹp của Đông Hoàng Tử U, nghĩ trăm phương ngàn kế cầu hôn phụ hoàng Đông Hoàng Tử U.
Nhưng mà Đông Hoàng Tử U cũng không ưa hắn, vô tình cự tuyệt.
Tần Thương yêu mà không được, dần dà gieo hạt giống cừu hận ở trong lòng.
Đương nhiên, đây chỉ là một phương diện.
Sở dĩ nhất định phải cưới Đông Hoàng Tử U làm vợ là bởi vì Nam Huyền Thiên và Bắc Huyền Thiên có hoàn cảnh tương tự, đều là băng thiên tuyết địa.
Tần Thương kế thừa hoàng vị, sau đó vẫn muốn mở mang cương thổ.
Mà dã tâm thứ nhất của hắn đặt ở Bắc Huyền Thiên giống Nam Huyền Thiên y hệt.
Nhưng không như mong muốn.
Đông Hoàng Tử U tuyệt tình khiến cho Tần Thương đã mất đi cơ hội lấy cái giá thấp nhất cầm xuống Bắc Huyền Thiên.
Cho nên hắn liên hợp Động Nguyên Thiên Hoàng tộc, cùng nhau đối phó Đông Hoàng Tử U, rửa sạch nhục nhã.
Vì để tránh cho âm mưu của mình bại lộ, tất cả kế hoạch của hắn đều tiến hành trong bóng tối.
"Gần đây, ta đã âm thầm liên lạc Yêu tộc Hắc Ưng Chiến Thần, chờ khi Đông Hoàng Tử U tiến đánh Vạn Ma Quốc, nửa đường phục kích nàng."
Tần Thương cười lạnh: "Chỉ cần giết Đông Hoàng Tử U, đại quân của chúng ta có thể tiến quân thần tốc, cầm xuống Huyền Băng Cung!"
Không Thanh Vũ nghe vậy cười đắc ý: "Thiện!"...
Trăng sáng ngã về tây.
Sau khi ăn xong một bữa tối ngon với chúng nữ nhi, Lâm Hiên dẫn bốn tiểu nha đầu đi tắm rửa.
Trong bồn tắm do Vân Nhu Ngọc ôn hòa làm thành, mấy người Tuyền Châu cùng nhau ngâm nước.
Lâm Hiên gội đầu tẩy thân thể cho các nàng, tiểu nha đầu cũng không an phận.
Tuyền Châu càng không ngừng vốc nước lên đập vào mặt của mình.
Bên trong bọt nước tràn ra mang theo cánh hoa và các loại hương liệu hương vị trân quý.
Hai người Tuyền Hi và Tuyền Hàm thì không ngừng vung chân, đá nước trong bồn tắm bay lên trời.
Nghịch ngợm nhất đương nhiên chính là Tuyền Ấu.
Tiểu nha đầu này lại học tư thế Cửu Dực Thanh Oa bơi lội trong nước, bọt nước văng tán loạn.
Lâm Hiên muốn tắm rửa cho các nàng, đương nhiên trốn không thoát những bọt nước bay tới bay lui này.
Mà nhìn thấy Lâm Hiên cũng bị làm ướt, các tiểu nha đầu đều hưng phấn không thôi.
"Ha ha, tóc cha ướt!"
"Mới vừa rồi ta còn nhúng được tay áo của cha xuống nước!"
"Chơi thật vui! Chơi thật vui!"
"Cha, ngươi nhìn, ta biến thành Cửu Dực Thanh Oa!"
Nhìn thấy chúng nữ nhi vui đùa ầm ĩ như thế, Lâm Hiên có chút dở khóc dở cười.
"Không cho phép vẩy nước lên trên người của cha nữa, nếu không cha sẽ tét mông các ngươi đó!"
Lâm Hiên đành phải uy hiếp.