Chương 31: Yến Vô Hành

Sau Khi Bị Đụng Hỏng Đầu, Ta Được Hắc Liên Hoa Nhặt Về

Quân Tử Sinh 22-11-2024 08:46:07

Liên quan đến tính mạng khẳng định là quan trọng. Xuống cổ mộ cũng không phải là không thể. Nếu như nghiên cứu kỹ, lúc trước Kỳ Bất Nghiễn từ lưu lạc đến suýt nữa muốn ăn thịt người mang nàng đi, coi như là cứu Hạ Tuế An một mạng. Hiện giờ Kỳ Bất Nghiễn có yêu cầu, nàng cũng nên giúp đỡ mới phải, Hạ Tuế An nghiêm túc suy nghĩ một chút, ngoan ngoãn đi theo Kỳ Bất Nghiễn vào tận trong nhà, còn âm thầm hạ quyết tâm muốn giúp hắn tìm được thứ hắn cần, tuyệt đối không cản trở hắn. Nàng cố lấy dũng khí nắm chặt tay Kỳ Bất Nghiễn: "Huynh là người tốt. Nhất định sẽ không có việc gì." Hạ Tuế An liên tục nói hai câu này. Hình như Kỳ Bất Nghiễn bị nàng chọc cười, đầu tiên là nhẹ giọng cười cười, sau đó không khống chế được, lòng ngực gầy gò rung lên: "Thì ra trong mắt nàng, ta là người tốt." Hạ Tuế An mơ màng, không nói được lời nào. Hắn khom lưng lại gần nàng. Quá gần, có thể ngửi thấy được hơi thở của đối phương, Hạ Tuế An hơi dại ra. Đầu ngón tay của Kỳ Bất Nghiễn lại quấn lên sợi dây tóc mai của nàng, quấn vài vòng rồi buông ra, như đứa bé tìm được thứ gì đó thú vị. Thiếu niên nghiêng đầu hỏi nàng: "Hạ Tuế An, nàng cảm thấy phân biệt tốt xấu là để làm cái gì?" Hạ Tuế An bị hỏi đến an tĩnh trong giây lát. Phân biệt tốt xấu? Thật ra nàng không biết trả lời thế nào, chỉ có thể nói lời từ tận đáy lòng: "Ta không biết, dựa vào cảm giác của mình? Cảm giác của mỗi người là khác nhau, suy nghĩ cũng khác nhau, có đôi khi không cần quá để ý." Kỳ Bất Nghiễn thu tay lại, sợi tơ từ giữa ngón tay rũ xuống, hắn giống như bị những lời này của Hạ Tuế An lấy lòng, ôn hòa cười, lại chuyển đề tài: "Chúng ta phải đi, thời gian không còn sớm nữa." "Ừ." * Lối vào cổ mộ nằm ở dưới giếng cổ trong sân sau nhà. Giếng cổ sâu không thấy đáy, bóng tối sâu thẳm, dây giếng rải rác trên mặt đất đã bị đứt, Hạ Tuế An khom lưng nhặt dây thừng bị đứt lên, bó tay hết cách nhìn đi nơi khác, muốn tìm một thứ khác thay thế cho dây thừng. Kỳ Bất Nghiễn giương mắt nhìn giếng cổ thật lâu, ngón tay dường như cố ý vô tình phất qua đám rêu bên cạnh giếng cổ, tay bị làm bẩn cũng không để ý tới. Hạ Tuế An ném dây thừng bị đứt đi. Sau đó, nàng thò đầu nhìn xuống giếng cổ. Một con sâu nhìn giống như ruồi bọ nhưng không thể bay, với mười tám chân bò dọc theo vách giếng, đầu sâu có màu đỏ và xanh, phần da ngoài tiết ra chất lỏng sền sệt không rõ dính vào đâu, vừa xấu xí lại ghê tởm. Vì sợ sâu bọ, nàng theo phản xạ né tránh, lòng bàn tay đè lên vách giếng trúng một viên đá nhỏ nhưng sắc bén, cắt đứt tay, chảy chút máu. Hạ Tuế An buông tay ra. Chỉ một lát sau, nàng nghe được một âm thanh kỳ quái ở dưới giếng cổ phát ra. Một cái lồng bằng đồng có thể chứa được hai người nhô lên từ phía dưới, trong lồng có một bộ khung xương cốt ố vàng lại mọc đầy dây leo. Nó vẫn có thể di chuyển. Khung xương kêu ken két, giơ tay mở cửa lồng bằng đồng. Từ trước đến nay Hạ Tuế An không tin vào quỷ thần, nhưng khi nhìn thấy khung xương giống người sống có thể cử động, nàng vẫn hoảng hốt: "Cái này..." Kỳ Bất Nghiễn vươn tay đặt lên đầu lâu trên khung xương, ngón tay dài lôi ra một con khôi lỗi cổ màu đen đang nhúc nhích. Khôi lỗi cổ vừa rời khỏi đầu lâu, cả bộ xương liền bất động. Khi nhét khôi lỗi cổ trở lại, khung xương lại cử động. Hai mắt của Hạ Tuế An trợn to lên. Đáy giếng chỉ có một thông đạo, Hạ Tuế An không còn lựa chọn nào khác, đành vội vàng bỏ chạy. Thông đạo chật hẹp, âm thanh vang vọng, nàng có thể nghe rõ tiếng bước chân của mình, nhưng không dám giảm tốc độ. Chạy được nửa đường, Hạ Tuế An thấy Kỳ Bất Nghiễn đứng ở trước vách đá, chăm chú nhìn bức họa. Dường như hắn không hay biết đám xương trắng bị Khôi Lỗi cổ khống chế đang đuổi tới gần, cũng không biết nàng đã chạy đến bên cạnh hắn. Hạ Tuế An nhìn Kỳ Bất Nghiễn, đồng thời cũng thấy bức bích họa hắn đang ngắm. Cảnh tượng trên ức bích họa rất chấn động. Khiến Hạ Tuế An không thể không dừng bước. Trên bích họa, các loài cổ trùng hình thù quái dị, loại nào cũng có, chi chít như sao trên trời, mà một thanh niên mặc áo trắng đứng ở trong đó, ngửa đầu nhìn trời, hắn ta bị cổ trùng gặm nhấm, máu thấm đỏ áo trắng. Cổ trùng nhiều đến mức chỉ trong chốc lát đã phủ kín thân hình cao lớn của thanh niên, chi chít dày đặc. Bên cạnh bích họa có khắc một câu: "Thà phụ người trong thiên hạ, chớ để người trong thiên hạ phụ ta." Cuối cùng chỉ có ba chữ. Yến Vô Hành.