Chương 31: Người xuyên qua 1

Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Hương Tô Lật 23-11-2023 17:28:29

Sáng sớm trời vẫn mưa tí tách không ngừng. Chân Minh Châu đi xuống lầu, lại bắt đầu một ngày mới không kiếm được tiền. Chuyện đầu tiên Chân Minh Châu làm không phải là đi vào phòng bếp mà là mở cánh cửa nhỏ bên hông, đi đến cửa phòng A Cửu. Cô gõ cửa nhưng trong phòng lại không có bất kỳ động tĩnh gì. Chân Minh Châu nhìn đồng hồ, bây giờ đã 9 giờ 30 phút mà vẫn chưa thức dậy sao? Lúc này, trong phòng truyền đến âm thanh nhỏ vụn, Chân Minh Châu vội vàng hỏi: "A Cửu, ngươi có khỏe không?" "Ừ..." Chân Minh Châu nghe thấy động tĩnh liền cảm thấy không ổn, hít sâu một hơi nói: "Vậy tôi có thể vào được không?" "... Có thể." Giọng nói nhỏ như mèo con. Nhận được sự đồng ý của A Cửu, Chân Minh Châu liền mở cửa đi vào. Rèm cửa vẫn chưa kéo ra, trong phòng khá tối nhưng vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của A Cửu dường như sắp lâm vào hôn mê. Chân Minh Châu nhanh chóng sờ trán của A Cửu, nóng bừng, hắn phát sốt. Chân Minh Châu lập tức nói: "Anh phát sốt, tôi đi lấy thuốc hạ sốt cho anh." Chân Minh Châu không dám chậm trễ, liền nhanh chóng đi lấy hòm thuốc. Cũng may giáo sư Vu để lại một hòm thuốc vạn năng, cần cái gì cũng có. Cô nhanh chóng cho hắn uống thuốc. Nguyên Tuấn mơ hồ nỉ non: "Đắng..." Chân Minh Châu: "Anh còn muốn mạng nữa không?" Nguyên Tuấn nuốt thuốc xuống, suy yếu nói: "Thêm nữa." Xem ra người này vẫn còn muốn giữ lại mạng. Chân Minh Châu cho Nguyên Tuấn uống thuốc, lại sờ trán hắn, sau đó cô lấy mấy viên nước đá nhỏ cho vào khăn lông đắp lên trán hắn để hạ nhiệt. Hiện tại, Nguyên Tuấn đã uống thuốc hạ sốt và thuốc chống viêm. Nhưng với tình huống như bây giờ cô không thể thay thuốc ở vết thương được. Chân Minh Châu nhíu mày, nói: "Tôi ra ngoài tìm bác sĩ cho anh." Nguyên Tuấn "Ồ" một tiếng. Chân Minh Châu vội vàng đi ra ngoài, cô cảm thấy bản thân đúng là một người tốt, chỉ mong A Cửu có thể..."Chết tiệt thật." Chân Minh Châu mở cổng, ngây người đứng yên ở đó. Bên ngoài không phải là khung cảnh quen thuộc. Cô lập tức đóng cửa lại, lặp đi lặp lại vài lần như vậy nhưng bên ngoài vẫn là rừng cây rậm rạp. Chân Minh Châu: "Xong đời." Lần này vì sao người xuyên qua là cô? Tại sao lại khác với lần trước? Nhất định có điều gì đó khác thường, nhất định là như vậy. Đột nhiên Chân Minh Châu ngẩng đầu nhìn lên thấy trời vẫn đang mưa. Thời tiết hôm nay với lần trước khác nhau. Lần trước khi cô ra cửa trời đã tạnh mưa, còn bây giờ mưa vẫn rơi tí tách. "Chân Minh Châu, không cần sợ, cũng đừng lo lắng. Nhất định là do thời tiết, bởi vì trời vẫn còn mưa nên mới như vậy." Chân Minh Châu dùng sức hít sâu, chầm chậm đi vào bên trong nhẹ giọng lẩm bẩm: "Không phải sợ, đợi mưa tạnh thì mọi việc sẽ lại như cũ." Đúng lúc này, một tiếng hổ gầm truyền đến, Chân Minh Châu run rẩy nhanh chóng khoá cửa lại. Sau khi khoá cửa lại Chân Minh Châu cảm thấy an toàn hơn. Cô không nghĩ lão hổ ở đây giống với những con được nuôi nhốt trong vườn bách thú. Chân Minh Châu quay vào nhà, ưu sầu ghé bên giường của A Cửu nói: "Anh chỉ có thể tự mình vượt qua thôi. Nguyên Tuấn suy yếu cười, giọng nói khàn khàn vang lên: "Tôi có thể chống đỡ được." Chân Minh Châu suy nghĩ, nói: "Tuy hiện tại không có bác sĩ nhưng ở chỗ tôi có thuốc. Chỉ cần anh kiên cường thì chắc chắn sẽ vượt qua." Nguyên Tuấn "Ừ" một tiếng, đúng lúc này một loạt âm thanh "ục ục" vang lên. Nguyên Tuấn nhìn về hướng phát ra âm thanh sau đó nhanh chóng rời mắt, phi lễ chớ nhìn. Chân Minh Châu lại không có gì phải ngượng ngùng, nói: "Tôi đói bụng rồi." Sau đó cô hỏi Nguyên Tuấn: "Anh muốn ăn cái gì không?" Dù cả người suy yếu, nhưng vừa nghe vậy đôi mắt Nguyên Tuấn lập tức sáng lên, hỏi: "Tôi có thể ăn sao?" Chân Minh Châu gật đầu: "Nếu tôi có thì đương nhiên anh có thể ăn." Nguyên Tuấn nhìn về những món đồ ăn vặt đã ăn hết, nhỏ giọng nói: "Tôi, tôi muốn ăn những thứ ngày hôm qua cô mang cho tôi." Theo tầm mắt Nguyên Tuấn Chân Minh Châu liền thấy chiếc túi rỗng tuếch. Thức ăn đều được ăn sạch hết. Chân Minh Châu: "..." Cô nhìn chiếc túi trống rỗng lại nghĩ đến người đang bị thương - A Cửu nói: "Không được." Trong nháy mắt vẻ mặt mong chờ của Nguyên Tuấn liền suy sụp. Chân Minh Châu cười rộ lên, nói: "Không phải tôi keo kiệt không để anh ăn, mà hiện tại anh cần bổ sung dinh dưỡng. Những thứ này không có nhiều dinh dưỡng, ngẫu nhiên ăn thì được nhưng hiện tại không thể ăn. Trước hết anh cần bổ sung dinh dưỡng để cơ thể nhanh hồi phục." Nguyên Tuấn: "Vậy về sau tôi có thể ăn chứ?" Chân Minh Châu gật đầu: "Đương nhiên có thể." Hai mắt Nguyên Tuấn sáng rực nhìn Chân Minh Châu, sau đó lại rũ mắt, nói: "Cảm ơn bà chủ." Không biết có phải vì cách xưng hô "bà chủ" hay không mà Nguyên Tuấn chợt nhớ đến một việc. Nếu không phải tiên cô mà là bà chủ thì có thể mua bán, đúng không? Vì thế Nguyên Tuấn liền lên tiếng: "Tôi muốn mua một ít." Chân Minh Châu hơi sửng sốt, cũng không quá coi trọng, cười nói: "Được." Cô thấy người này cơ thể đã suy nhược như vậy còn nghĩ đến việc ăn uống, đúng là thiếu gia nhà giàu mà. "Được rồi, anh nhanh nghỉ ngơi cho thật tốt đi." Sau đó cô lẩm bẩm: "Còn một nửa cái gan heo, tôi lại tiếp tục hầm canh gan heo cho anh ăn." Cô thật sự quá tốt bụng, đến giờ ba cô vẫn chưa được thưởng thức món canh gan heo do cô nấu đâu. Đây là người đầu tiên, hắn nên cảm ơn mình nha. Nguyên Tuấn mấp máy môi, rũ đầu xuống, vẻ mặt muốn nói lại thôi. Cô ấy hầm canh gan heo nhưng không có cho muối vào... Trong lòng nghĩ vậy nhưng Nguyên Tuấn vẫn ngẩng đầu lên, mỉm cười, nói: "Cảm ơn bà chủ." Chân Minh Châu lớn tiếng nói: "Không cần khách khí." Nguyên Tuấn hít sâu một hơi, đột nhiên cảm thấy nếu vết thương nhanh chóng tốt lên thì hắn vẫn có thể mặt không đổi sắc uống hết bát canh gan heo không có mùi vị kia, chỉ cần cố gắng một chút là được. Hơn nữa bà chủ nói cô ấy còn có thuốc, sẽ giúp cơ thể nhanh hồi phục.