Bảo Sơn che ở phía trước Tiểu Bảo Châu, càng nhìn càng thấy giống như một con nhím đang xù lông, muốn thể hiện ra chính mình rất gan dạ, cậu vội hỏi: "Vậy hai người muốn cái gì!!!"
Khương Lãng: "Cái gì bọn anh cũng không cần, anh chỉ là không yên tâm về hai đứa. Để bọn anh đưa hai đứa về nhà được không?"
Không cần nhiều lời, vừa thấy liền biết, chắc chắn là nhà hai đứa bé này rất nghèo.
Anh chỉ nghĩ rằng, đưa hai đứa bé về nhà, rồi nói chuyện với cha mẹ chúng. Nghèo đến như vậy thì có thể xin cấp sổ hộ nghèo mà? Chẳng lẽ tại nhà hai đứa ở trong núi nên không biết sao?
"Không cần!" Hai đứa bé đồng thanh nói, tay cầm tay, lui về phía sau một bước: "Không cần anh đưa bọn em về đâu!"
Muốn tới nhà họ sao?
Đừng có mơ!
Không có khả năng!
Bọn họ không dễ bị lừa như vậy đâu!
Bọn họ không phải đứa trẻ mới ba bốn tuổi đầu.
"Chúng ta không phải người xấu đâu. Hai đứa..." Trần Khả Ngôn cảm thấy mình có một khuôn mặt của người tốt, tại sao hai đứa bé này cứ nghĩ bọn họ giống người xấu như vậy?
Bảo Sơn nói với giọng chát chúa: "Người xấu sẽ không viết mấy chữ xấu xa ở trên mặt."
Bởi vì bọn họ quá chú tâm nhặt hạt dẻ, cho nên không để ý đến hai người này đi lên, làm cho giỏ hạt dẻ bị đổ. Nếu hạt dẻ có thể giấu đi, bọn họ đã sớm bỏ chạy từ lâu rồi.
"Ý của anh không phải là như vậy mà hai đứa..."
Khương Lãng: "Trẻ nhỏ cẩn thận một chút cũng đúng."
Anh nhìn hạt dẻ trên mặt đất rồi nói: "Nhưng mà chúng ta thật sự không phải người xấu, chúng ta giúp hai đứa nhặt hạt dẻ nhé."
Tiểu Bảo Châu cùng Tiểu Bảo Sơn vẫn đứng im không nhúc nhích.
Khương Lãng bị hành động của hai đứa trẻ này khơi gợi lên hứng thú. Đây là lần đầu tiên anh bị người khác nhìn bằng ánh mắt cảnh giác đến như vậy.
Anh cười nói: "Anh thật sự không phải người xấu, Trần Khả Ngôn, nhanh tới đây hỗ trợ."
Trần Khả Ngôn: "Mệt mỏi quá mà."
Tuy nói như vậy, nhưng anh vẫn bò tới bên người anh bạn tốt, giúp đỡ Khương Lãng cùng nhau nhặt hạt dẻ.
Tiểu Bảo Sơn cùng Tiểu Bảo Châu nhìn động tác của hai người, khẽ mấp máy miệng, vô cùng do dự.
Khương Lãng cùng Trần Khả Ngôn đều nói rất nhiều.
Khương Lãng: "Hai đứa nhặt nhiều như vậy, làm đường xào hạt dẻ bán sao?"
Tiểu Bảo Châu lập tức lanh lảnh nói: "Không bán!!!"
Bọn họ mới không phải đầu cơ trục lợi!
Đừng mơ tưởng sẽ dò hỏi được bọn họ.
Hồ ly, nhanh chóng lộ ra cái đuôi đi?
Bảo Châu vẻ mặt nghiêm túc nói: "Bọn em nhặt về để cho nhà mình tự ăn thôi!"
"Nhiều như vậy, các em ăn mà không chán sao?" Trần Khả Ngôn nói xen vào.
Bảo Châu trợn to mắt: "Sao có thể chán được chứ? Có cái ăn đã rất tốt rồi. Bằng không sẽ đói bụng."
Khương Lãng cùng Trần Khả Ngôn: "..." Đến mức này luôn sao?
Hai đứa nhỏ này cũng quá nghèo đi.
Khương Lãng cùng Trần Khả Ngôn không hề hoài nghi những gì cô bé nói.
Ai bảo, hai đứa bé lại gầy thành hình dạng này cơ chứ.
Cậu bé mặc dù không thừa nhận nhà mình ở trong núi, nhưng bọn họ vừa nghe liền biết là nói dối.Cũng giống như khi cô bé nói không ăn sẽ đói bụng, vừa nghe liền hiểu cô bé đang nói sự thật. Nói thật ra, ở trên mạng bọn họ đã nhìn thấy những đứa bé ở vùng núi nghèo khó, chúng giống y hệt với hai đứa bé trước mắt này.
Trừ bỏ ba chữ "Gầy trơ xương" này ra, bọn họ cũng không biết phải dùng từ gì để hình dung chúng nữa.
Nhưng bởi hai đứa bé có lòng cảnh giác quá cao, cho nên Khương Lãng và Trần Khả Ngôn cũng không tiện hỏi nhiều về tình huống nhà bọn chúng, chỉ nói giúp đỡ hai đứa làm việc mà thôi.
Tiểu Bảo Châu quan sát một hồi lâu, thấy hai anh trai này thoạt nhìn thật sự không giống người xấu, cô bé trao đổi ánh mắt cùng Bảo Sơn, Bảo Sơn: "Anh ơi, hai anh có đọc sách không ạ?"
Khương Lãng cười, đứa bé này còn biết nói lời khách sáo cơ đấy.
Hắn ừ một tiếng, nói: "Anh có, hiện tại vẫn đang học đại học."
Tiểu Bảo Châu vung vẩy bím tóc của mình, khẽ nói nói: "Thôn chúng ta không có ai đọc sách rồi được đi học đại học cả. Anh ơi anh là người thôn nào?"
Khương Lãng có chút kinh ngạc, không nghĩ tới bọn họ bên này nghèo như vậy. Đối với lời nói khách sáo của cô bé, hắn cũng không muốn nói dối, hắn nói: "Nhà anh ở thành phố."
Tiểu Bảo Châu đôi mắt mở to hết cỡ, à một tiếng, Khương Lãng nhìn bộ dạng này của cô bé, phát hiện cô bé này lớn lên đặc biệt đáng yêu. Chỉ có điều cô bé quá gầy, nếu có thể bụ bẫm hơn một chút, so với ngôi sao nổi tiếng có khi còn xinh đẹp hơn.
"Quần áo của hai đứa làm sao lại rách đến như vậy?"
Tiểu Bảo Châu cúi đầu nhìn quần áo của mình nói: "Bộ này vẫn còn tốt mà."
Cô bé có thấy nó rách ở chỗ nào đâu.
Khương Lãng: "..."
Trần Khả Ngôn sau khi nghỉ ngơi một chút, liền tích cực nhiều chuyện trở lại: "Quần áo em rách đến vậy, thế mà vẫn bảo là tốt ư? Nhà em nghèo thành cái dạng gì rồi."