Chương 300: Kiếm quang như lụa hồng

Ngũ Hành Thiên

Phương Tưởng 25-07-2021 06:59:31

Sa gia cũng không lập tức giết tới cửa, điểm này khiến Ngải Huy có chút ngoài ý muốn. Đây là muốn gồng tuyệt chiêu a! Chính mình phải chuẩn bị chu toàn hơn mới được. Cảm thấy không an toàn, Ngải Huy lại như một con ong mật cần mẫn, những khoản trước kia lười không làm, hiện tại đều được hắn bố trí hết một lượt. Hắn còn chưa biết Sa Vô Viễn mà hắn giết chết chính là người phụ trách phân bộ Sa gia. Sau khi Sa Vô Viễn bị giết, toàn bộ phân bộ Sa gia tại Ninh Thành như rắn mất đầu, hơn nữa Ngải Huy hung hãn tàn nhẫn, cũng dọa sợ những người còn lại, không ai dám hành động. Khiến bọn họ hơi cảm thấy an tâm là, Sa gia đã dốc hết toàn tinh nhuệ, đang ngày đêm không ngừng tiến về Ninh Thành. Sa Vô Viễn đột tử trên đường cái, khiến Sa gia chấn động không gì sánh được. Ở Sa gia nguyên khí đại thương này, thực lực của Sa Vô Viễn có thể coi là xuất chúng, nếu không phải vậy, hắn cũng sẽ không được phái tới làm tiền trạm, hơn nữa còn là người phụ trách. Khiến Sa gia cảm thấy chấn động cũng không phải là cái chết của Sa Vô Viễn, mà là tính công kích mãnh liệt trắng trợn không kiêng dè gì mà Vương Hàn bày ra. Tên tuổi Sa gia ở trong mắt Vương Hàn không là gì cả. Đây là một kẻ địch có tác phong tàn nhẫn quả quyết, thực lực cao siêu, gan to bằng trời mà lại có đầu óc bình tĩnh cẩn thận! Sa gia đã cảm thấy đau đầu rồi. Kẻ địch như Vương Hàn này, chính là kẻ địch mà bọn họ không muốn trêu chọc nhất. Do dù là Sa gia thời kỳ toàn thịnh, cũng không muốn trêu chọc vào loại kẻ địch này, nguyên nhân bởi vì từng có vết xe đổ làm gương. An gia, gia tộc đã từng hiển hách năm trăm năm trong lịch sử, kết tử thù với một tên Thổ tu gặp nạn lúc đó. Trong quãng thời gian dài đến hai mươi năm, tên Thổ tu kia không ngừng tập kích quấy rầy An gia. An gia từng tổ chức một lượng lớn nhân thủ vây quét kẻ này, nhưng mà đối phương lại cực kỳ xảo trá, mỗi lần đều bình yên thoát đi. Theo sau đó là hành động trả thù càng thêm mãnh liệt, không ngừng có phân bộ An gia bị phá hủy, đệ tử bị giết, thương hộ bị phóng hỏa. Mỗi một lần trả thù, đều để lại thêm một miệng vết thương trên thân thể của con quái vật khổng lồ An gia. Trải qua quãng thời gian dài đến hai mươi năm không ngừng mất máu, con quái vật khổng lồ An gia này rốt cuộc không chống đỡ nổi, ầm ầm sụp đổ. Vào năm thứ hai mươi hai, tên Thổ tu này trong bóng tối thuyết phục bảy gia tộc cũng không tính quá mạnh mẽ liên thủ, cùng hợp sức xâu xé An gia, An gia liền tiêu vong ở đây. Không ai hiểu rõ đoạn lịch sử này hơn so với Sa gia, bởi vì Sa gia chính là một trong bảy gia tộc năm đó. Sự quật khởi của Sa gia, cũng là bắt nguồn từ chiến dịch An gia kia. Không có ai biết, truyền thừa luyện chế sa ngẫu vang danh thiên hạ của Sa gia, chính là chiếm được từ An gia. Tên Thổ tu kia sau khi đã giải quyết được khúc mắc, tại năm năm sau bước vào cảnh giới Tông Sư, đồng thời chấp nhận lời mời của Trưởng Lão Hội, đảm nhiệm bộ thủ Quân Sa Bộ mười hai năm. Trong mười hai năm này, Quan Sa từ một chiến bộ lót đáy trong mười ba bộ, nhảy một cái trở thành đứng đầu mười ba bộ. Những hậu bối mà hắn dốc lòng bồi dưỡng ra cũng xuất sắc kinh người, trong vòng sáu mươi năm sau đó, Quân Sa bộ chưa bao giờ rớt khỏi ba vị trí đầu. Vị Thổ tu này, chính là nhân vật huyền thoại trong lịch sử, một đại tông sư được vô số Thổ tu sùng bái, Quân Sa Vương Mạc Kỳ Thì. Khi Mạc Kỳ Thì khoác lên danh Quân Sa, suất lĩnh Quân Sa bộ lao tới tiền tuyến, man hoang nghe tin chấn động, lùi lại ba nghìn dặm, tên tuổi Mạc Quân Sa như mặt trời ban trưa, thì khu nhà cửa trước kia của An gia đã là một mảnh phế tích, ngói vỡ tường đổ cỏ dại mọc khắp nơi, tiếng quạ rộn ràng, xương trắng rơi vãi đầy trên mặt đất hoang vắng không người mai táng. Nếu như biết Vương Hàn lợi hại như vậy, Sa gia tuyệt đối sẽ không đi trêu chọc. Đáng tiếc là, trên thế giới này xưa nay không có chữ nếu. Hiện tại lựa chọn duy nhất của Sa gia, chính là khi Vương Hàn còn chưa đủ lông đủ cánh, tiêu diệt mối nguy hiểm ngay từ trong trứng nước. Tình cảnh bây giờ của Sa gia, so với An gia năm đó càng thêm nguy hiểm. Sa gia tựa như một tên bệnh nhân hơi thở mong manh, không chịu nổi một lần thất bại. Thế nhưng kẻ thù của bọn họ, so với bọn họ tưởng tượng lại càng thêm xảo trá, hắn nhìn ra sự suy yếu của Sa gia. "Haizz, hỏi người có bao sầu, tặng cho quỷ nghèo cái đầu lâu!" Tiếng cảm thán đối với với vận mệnh bi thương và thế gian tàn khốc, vang lên trong đạo tràng cũ nát, Ngải Huy mặt đầy sầu khổ nhìn chiến lợi phẩm bày ra trước mắt. Không phải nói Sa Vô Viễn ở Sa gia có địa vị không thấp, còn là một nhân vật có thực quyền sao? "Sa Vô Viễn à Sa Vô Viễn, chút đồ bỏ đi trên người ngươi này, có xứng với thân phận của ngươi sao?" So với Thạch Hữu Quang, những thứ trên người Sa Vô Viễn quả thực là quá keo kiệt. Sa gia đúng thật đã xuống dốc, từ gia sản của Sa Vô Viễn liền có thể nhìn ra, ngay cả Sa la bàn cũng không có. Ngải Huy vuốt cằm, suy nghĩ làm sao đánh tan mối ưu sầu mà đầu lâu mang lại cho quỷ nghèo. Hắn đã nghèo điên rồi! Chiến tranh quả nhiên là con cự thú nuốt vàng, tuy rằng khi bố trí, hắn không có nửa điểm chần chừ. Thế nhưng khi bố trí xong, cảm giác xót xa đau lòng kia, thật khiến hắn như quái thú đói bụng, lùng sục bốn phía tìm kiếm thức ăn. Tên Sa Vô Viễn này nếu đi làm tiền trạm, vậy thì tất nhiên cần chuẩn bị rất nhiều thứ, tiền tài chắc chắn là không thể thiếu. Bây giờ Sa gia chậm chạp không đánh tới, đoán chừng tám chín phần mười là còn đang trên đường, gồng tuyệt chiêu cần thời gian a. Vào lúc này, phân bộ Sa gia chẳng phải vừa lúc trống không sao? Ánh mắt Ngải Huy lập tức sáng lên, không nói hai lời, hắn liền vọt vào nhà kho, xách tên quản gia mập mạp ra. Hắn còn chưa kịp ra tay tra hỏi, tên quản gia mập đã tè ra quần, nước mắt nước mũi sụt sùi, miệng như bắp nổ phun hết mọi thứ mà mình biết ra. Sa Vô Viễn là người phụ trách phân bộ Sa gia, cũng là người có thực lực mạnh nhất trong nhóm quân tiên phong. Vị trí phân bộ Sa gia là ở một viện lạc ở thành đông, trong đó chất đống một lượng lớn vật tư và tiền tài, nhiệm vụ của họ là sớm xây dựng phòng ốc, chuẩn bị sẵn sàng cho chủ lực Sa gia chuyển đến. Thậm chí đến cả bản vẽ phân bố hộ vệ phòng thủ, tên béo này cũng một năm một mười kể ra rõ ràng. Từ tin tức lấy được trong miệng tên quản gia mập, cũng đã xác nhận suy đoán của Ngải Huy. Phân bộ trống không, Sa gia sa sút, thậm chí Ngải Huy có thể từ địa vị của Sa Vô Viễn ở Sa gia mà suy đoán đại khái được sức mạnh của Sa gia bây giờ. Vì muốn chắc chắn, Ngải Huy lại tra hỏi những tên hộ vệ khác, tình báo thu được vô cùng nhất trí, quản gia mập không hề nói dối. Cơ hội như thế chỉ chớp mắt là qua, Ngải Huy không chút do dự, thừa lúc ban đêm trời tối, tiến về phía vị trí phân bộ Sa gia. Bóng đêm đen tối không một ánh sao, Bảo Thạch Tinh Kiếm Dực trên lưng Ngải Huy hóa thành màu đen âm trầm, khiến Ngải Huy như một con dơi đen to lớn, lặng im xẹt qua bầu trời đêm. Ninh Thành bên dưới đèn đuốc sáng ngời, người đi đường như thoi đưa, công trường ngoài thành khí thế ngất trời. Thực sự là thời điểm tốt để giết người phóng hỏa! Không mất bao lâu, Ngải Huy đã bay tới bầu trời trên phân bộ Sa gia. Chỗ việc lạc phân bộ Sa gia là một viện lạc bản địa điển hình, có một cái sân khoảng chừng hai mẫu, lúc trước giá đất Ninh Thành không đáng tiền, nếu là bây giờ một chỗ lớn như thế này tuyệt đối có giá không thấp. Trong tiểu viện cũng đèn đuốc sáng choang, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng chó sủa, trên lầu quan sát xây dựng tạm thời có Nguyên tu đóng giữ, toàn bộ sân viện lộ ra bầu không khí căng thẳng khôn kể. Sa Vô Viễn chết đi, khiến phân bộ Sa gia bàng hoàng không biết phải làm sao, thần hồn nát thần tính, thần kinh mỗi người đều rất căng thẳng. Trong mắt Ngải Huy, nơi này đâu đâu cũng có kẽ hở. Ví như ở trên không, không hề bố trí canh gác, hoặc là thiết lập quang mang cấp chỉ phi hành. Ngải Huy lần này không lựa chọn lẻn vào, mà chọn một cách hành động càng nồng nặc mùi vị khiêu khích hơn. Bảo Thạch Tinh Kiếm Dực trên lưng đột nhiên giương ra, hắn lại như mũi tên nhọn phóng lên trời. Bay đến tận mấy nghìn mét trên không, Ngải Huy mới ngừng lại, trên không gió lạnh thổi qua, lại như từng lưỡi dao găm. Thế nhưng đối với Ngải Huy bây giờ mà nói, gió thu như vậy đã không thể sinh ra bất kỳ quấy nhiễu nào cho hắn. Long Chuy Kiếm cầm trong tay, hắn thả lỏng thân thể, mặc cho thân thể chính mình tựa như một viên thiên thạch lao xuống. Tốc độ của hắn không ngừng tăng lên, ánh mắt của hắn, lại vững vàng khóa chặt khoảng sân phía dưới. Bảo Thạch Tinh Kiếm Dực trên lưng vững vàng bất động, một vệt hoa lửa chợt sáng lên tại mép kiếm dực, đốm lửa rọi sáng con mắt lạnh lùng của Ngải Huy, không mặt lạnh tanh như tượng đá, sát cơ lẫm liệt. Tốc độ của Ngải Huy không ngừng tăng lên, đốm lửa càng ngày càng sáng rực. Trên mặt đất bắt đầu có người chú ý tới dị trạng trên bầu trời, không ngừng có người đi đường dừng bước lại, ngửa mặt lên nhìn bầu trời, đốm lửa tựa như sao băn lao xuống, bên trong có bóng người như ẩn như hiện. Bọn họ bỗng dưng trợn to hai mắt. Đó là... Tiếng rít cao dần, chỉ trong nháy mắt, tiếng nổ vang và rung động trong không khí, phảng phất như một cơn cuồng phong cuốn tới, quét ngang toàn bộ Ninh Thành. Vô số người lao ra khỏi phòng, ngẩng đầu nhìn lên không trung. Ầm! Đốm lửa quanh thân Ngải Huy hóa thành hỏa diễm, giữa những luồng không khí khuấy động điên cuồng phun ra nuốt vào ánh lửa chập chờn, tựa như ngọn lửa yêu ma đến từ cửu u thâm uyên, triệt để bao trùm Ngải Huy vào trong đó. Tiếng nổ ầm vang bên tai, ngọn lửa hừng hực bao phủ thân thể, ánh mắt Ngải Huy lại lạnh như băng hàn, không có một chút dao động, im dìm mà thâm thúy. Bỗng nhiên, một điểm sáng từ sâu trong con ngươi thâm thúy như màn đêm chợt sáng lên, liền phảng phất như giữa đêm đen đưa tay không thấy được năm ngón chợt sáng lên một ánh lửa nơi xa xa. Ngải Huy bất chợt xuất kiếm. Long Chuy Kiếm trong tay chậm rãi đâm ra, thanh kiếm nặng tựa vạn cân, nguyên lực cả người hắn khuấy động đến cực điểm, mỗi một bắt thịt cũng đang phát lực, mồ hôi như mưa, thế nhưng trong nháy mắt mồ hôi đã bốc hơi thành sương mù, sương mù lại lập tức bị chôn vùi bên trong lửa đỏ. Trong mắt mọi người dưới mặt đất, ngọn lửa trên bầu trời kia như bị một đôi tay vô hình không ngừng kéo dài, biến thành hình bầu dục, ở phía đỉnh hình bầu dục lại đang dần biến thành nhọn hoắt. Nhưng quỷ dị là, ngọn lửa dần dần nhạt đi, ánh kiếm trở nên càng ngàng càng sáng rực chói mắt, giống như một mỏ hàn cháy sáng. Mà lúc này, bóng người được bao bọc trong ngọn lửa, rốt cuộc lộ ra diện mạo. Lao ra khỏi phòng, Tô Hoài Quân ngửa mặt nhìn trời, con ngươi co rụt lại, bật thốt lên: "Là hắn!" Ba đứa nhỏ sớm đã trợn mắt há hốc mồm, bây giờ nhìn thấy rõ bóng người trên bầu trời kia, không hẹn mà cùng trăm miệng một lời kinh ngạc thốt lên: "Phu tử!" Tất cả mọi người Phó gia đều bị kinh động, giờ khắc này toàn bộ đều mắt thấy tình cảnh này, Phó Dũng Hạo la thất thanh: "Vương Hàn!" Những người còn lại không ai không ngơ ngác biến sắc. Việc lạc Sa gia lúc này cũng đã nhìn thấy rõ bóng người như sao băng trên bầu trời, nhất thời liền như ong vỡ tổ, hoảng loạn chạy tứ tung. Long Chuy Kiếm trong tay Ngải Hủy không ngừng run run cực khẽ, hắn hết sức chăm chú, gian khổ tu luyện bao lâu nay, khiến khả năng nắm giữ lưỡi kiếm trong tay liền trở thành một loại bản năng. Một chiêu hôm nay, có thành phần rất lớn là ngẫu hứng. Thế nhưng tích lũy vững chắc lại như một đống củi đã được hong khô xếp chồng từ sớm, khi đốm lửa linh cảm xuất hiện, những bó củi đó sẽ lập tức bị nhen nhóm, hừng hực bốc cháy. Nguyên lực trong cơ thể lưu chuyển, Long Chuy Kiếm của hắn liền như có sức hút vô tận, toàn bộ ngọn lửa vừa sinh ra đều bị hút vào trong kiếm quang của Long Chuy Kiếm. Từ ban đầu bùng nổ như cuồng phong, đến dư âm nhỏ như muỗi, cho đến khi đêm đen trở về với sự yên tĩnh. Tất cả mọi người đều không kìm lòng được phải ngừng thở, cảnh tượng lặng im trước mắt như dừng lại, nhất định sẽ trở thành hình ảnh cả đời cũng khó có thể quên trong lòng bọn họ. Giữa màn đêm đen vô biên vô hạn, một Vô biên màu đen màn đêm, một bóng người giương cánh lao từ trên trời xuống, nắm luồng kiếm quang rực sáng đỏ như sắt nung, dư ba mà kiếm quang cuốn lên lan tràn đến vài trăm thước, phảng phất như nâng lên một tầng lụa mỏng đỏ nhạt thật dài... Tiếng rít ầm vang dần dần lặng xuống, kiếm quang như dải lụa hồng tuyệt đẹp. Thứ càng xinh đẹp, thì lại càng nguy hiểm.