Chương 30: Sách mới nóng nảy. (2)

Hàn Môn Kiêu Sĩ

Cao Nguyệt 11-10-2024 18:48:41

Một tiếng chuông vang lên, học sinh hai bên vào sân, sư phụ thì ngồi ở cửa ra vào, không thể vào trận, còn phải đưa lưng về phía đấu trường, chỉ cho phép nghe không cho phép nói, càng không cho phép có bất kỳ động tác nhỏ nào. Ba quan bình thẩm đều là lão học cứu tóc trắng xóa, họ ngồi ở phía chính bắc, trấn Vệ Nam ở hướng đông, trấn Lộc Sơn ở phía tây, bốn chiếc giường ngồi xếp thành một hàng, đám học sinh đều mặc nho bào màu trắng, đầu đội mũ du học, nhìn qua giống như đệ tử thánh nhân đang biện luận. Đọc kinh đương nhiên không chỉ là đọc thuộc lòng kinh văn, cũng có thể trái lại, nói một đoạn kinh văn, để đối phương nói ra tác giả và xuất xứ, hoặc nói ra đối tượng được chỉ tới trong kinh văn. Diêu Đỉnh không có khả năng hỏi đối phương loại đề tặng điểm như Luận Ngữ Mạnh Tử, nhất định sẽ hởi một số thư tịch hiếm gặp. Chẳng qua Diêu Đỉnh ra đề mục coi như tốt bụng, đã công khai nói cho đối phương biết đề này xuất phát từ Sử Ký, chỉ cần đọc qua Sử Ký, sẽ có thể đáp được đề này. Mọi người nhìn quan bình thẩm, quan chủ thẩm gật đầu: - Đề này có thể! Bốn học sinh trấn Vệ Nam không hổ là người nổi bật được lựa chọn. Họ thương lượng một lát, học sinh chủ đáp đứng dậy nói: - Những lời này xuất phát từ quyển năm mươi lăm trong Sử Ký, Lưu Hầu thế gia, là chỉ Lưu Hầu Trương Lương. - Đương! Một tiếng khánh vang lên, biểu đạt đáp đúng. Bốn học sinh trấn Vệ Nam lập tức kích động hoan hô. Tiếp theo tới trấn Vệ Nam ra đề. Hà Chấn rút loại đề, y rút được hỏi thơ, bình thường là nói tên thơ, sau đó yêu cầu trả lời tác giả, và đọc thuộc lòng. Học sinh chủ hỏi trấn Vệ Nam ra đề bài hỏi: - Tịch Nhật, xin đối phương nói ra tác giả, và đọc toàn thơ. Lý Diên Khánh ngẩn cả người, sao lại trùng hợp như vậy, lúc ăn cơm ngày hôm qua họ vừa vặn nói bài thơ này, ngay cả Diêu Đỉnh cũng không nhịn được nở nụ cười. Hà Chấn hết sức nổi nóng. Y chuẩn bị mười mấy bài thơ cực kỳ hiếm gặp, nhưng vòng thứ nhất yêu cầu độ khó thấp, nếu như quá hiếm gặp sẽ bị phủ quyết. Y liền tìm bốn bài thơ dễ một chút, lúc này y vừa vặn nghĩ tới Tịch Nhật, liền nhét đề vào trong, hết làn này tới lần khác bị đối phương chọn trúng. Quan chủ thẩm biểu thị tán thành, Lý Diên Khánh liền đứng dậy nói: - Đây là Tịch Nhật của Thi Thánh Đỗ Phủ. Hắn lập tức đọc lên: Mọi năm ngày chạp ấm còn xa Ngày chạp năm nay rét đã qua Lá nẩy, huyên đề màu tuyết xuống Cành tơ, liễu hé ánh xuân ra Về nhà, điện ngọc chầu vừa vãn Sẵn rượu, đêm lành uống chẳng tha Phấn mặt, ấp môi ơn rải khắp Ống xanh, bình bạc tự trời sa - Đương! Một tiếng khánh lại vang lên, được thông qua, Vương Quý và Thang Hoài lập tức kích động nhảy dựng lên. Lý Diên Khánh cười gật đầu với Nhạc Phi, biểu thị cảm ta. Bài thơ này hắn quả thực quên đi, may mắn hôm qua ở tiệm cơm Nhạc Phi đọc một lần, hắn liền nhớ kỹ. Nhạc Phi cũng thầm may mắn, nếu không phải lúc ấy sư phụ để mình đọc một lần, vòng thứ nhất họ sẽ thua. Gã hưng phấn trong lòng, liền giơ bàn tay cùng vỗ với Lý Diên Khánh. Vòng đầu hai bên hòa. Dựa theo lệ cũ, vòng thứ nhất đều tương đối đơn giản, bắt đầu từ vòng thứ hai độ khó dần gia tăng, vòng thứ ba khó nhất. Vòng thứ hai vẫn do học đường trấn Lộc Sơn hỏi trước. Diêu Đỉnh rút được cạnh xạ, y nhướng mày cho quan chủ thẩm nhìn một chút liền thả trở về, cạnh xạ không phải bài thi đáp đề, có thể đổi. Lần thứ hai y rút được hỏi thơ, nhưng Diêu Đỉnh không chú ý tới, đôi mắt Hà Chấn bên cạnh tập trung nhìn vào thẻ cạnh xạ y vừa thả trở về. Nhạc Phi đứng dậy hỏi: - Tây Tắc Sơn Hoài Cổ, xin nói tên tác giả và đọc thuộc lòng bài thơ. Đây là một bài thơ của Lưu Vũ Tích, bình thường Lưu Vũ Tích truyền lưu thế gian là các bài như Ức Giang Nam, Trúc Chi Từ hoặc là Lậu Thất Minh, Tây Tắc Sơn Hoài Cổ tuy rằng là do ông ta sáng tác, nhưng hơi hiếm gặp, lại cũng không tính là hiếm, độ khó đã trên trung đẳng, phù hợp yêu cầu vòng thứ hai, quan bình thẩm liền đồng ý. Bài thơ này khiến Hà Chấn hơi căng thẳng. Trước đây rất lâu y đã từng nói bài thơ này cho các học sinh, thời gian hơi lâu, để xem trong số họ có ai nhớ rõ hay không. Bọn họ chỉ có thời gian suy nghĩ một nén nhang, thời gian trôi qua từng phút, nhưng học sinh nghĩ không ra. Hà Chấn phát hiện góc tường vừa vặn có một lùm cây trúc, lúc học đường trấn Vệ Nam trồng trúc đầu năm, y đã đặc biệt giảng Trúc Chi Từ của Lưu Vũ Tích cho các học sinh. Hà Chấn vụng trộm nhìn thoáng qua phía sau, thấy hai học sinh đang lom lom nhìn mình. Y liền điềm nhiên như không gãi gãi lỗ tai, nhanh chóng chỉ vào cây trúc góc tường, ám chỉ học sinh nghĩ tới Trúc Chi Từ của Lưu Vũ Tích. Lúc này, quan chủ thẩm bất mãn hắng giọng một cái. Y thấy được động tác nhỏ của Hà Chấn, nhưng không chỉ trích y gian lận, dù sao mọi người cũng không dễ dàng, chỉ cần không quá mức, quan bình thẫm vẫn sẽ tha thứ. Nhưng Hà Chấn ám chỉ khiến một học sinh trong đó nghĩ tới ở trong rừng trúc sư phụ từng nói qua Trúc Chi Từ, lại nghĩ tới Lưu Vũ Tích, rốt cuộc nhớ lại bài thơ này. Họ nói thầm vài câu, học sinh chủ đáp đứng lên nói: - Đây là Lưu Vũ Tích sáng tác. Gã cũng đọc thuộc lòng: Vương Tuấn xuôi thuyền xuống Ích Châu, Kim Lăng vương khí ủ ê rầu. Đáy sông chằng chịt giăng xiềng sắt, Cờ trắng lơ thơ ló Thạch Dầu. Nhân thế bao lần thương chuyện cũ, Hình non còn gối lạnh dòng sâu. Từ nay bốn bể nhà chung một, Lũy cũ, lau thu tiếng xạc xào. Quan chủ thẩm trừng mắt với Hà Chấn, miễn cưỡng gõ một tiếng khánh, coi như qua cửa. Bốn học sinh lại kích động ôm nhau, cửa này qua không dễ, bởi vì đối phương nhẹ nhõm trả lời đề thứ nhất, họ đã không còn khinh miệt như lúc mới đầu, thậm chí đã bắt đầu hơi căng thẳng. Có lẽ trước đó Diêu Đỉnh quả thực có một loại trực giác, y để Nhạc Phi đọc Tịch Nhật trong tiệm cơm, vừa vặn là đề mục vòng thứ nhất, mà khi Hà Chấn rút đề vòng thứ hai, y cũng ngây ra một chút, lại là tạp khảo. Tạp khảo là câu đối, đố đèn, thiên văn, địa lý, toán học, hội họa, thư pháp các loại nội dung. Bởi vì đọc lướt qua quá rộng, cho nên Hội Đồng Tử chỉ thi hai loại, câu đối và thư pháp. Thư pháp là kiến thức cơ bản của học sinh, trên cơ bản đều có thể qua cửa, cho nên làm đề mục vòng thứ hai, bình thường đều chọn liên đối, đây chính là nguyên nhân Diêu Đỉnh cảm thấy rất trùng hợp. Học sinh chủ hỏi trấn Vệ Nam rút đề hỏi: - Ta ra vế trên, xin đối vế dưới. Bổ thiên Oa thần, hành địa Mẫu thần, đại tai càn, chí tai khôn, thiên cỗ lưỡng bàn thần nữ. Không ngờ quan chủ thẩm vừa rồi hết sức bất mãn với việc Hà Chấn ám chỉ, liền trực tiếp bác bỏ câu đối cực kỳ hiếm gặp này. Học sinh chủ hỏi trấn Vệ Nam lại liên tục đưa ra hai vế trên cực kỳ hiếm thấy, quan chủ thẩm bác bỏ không chút do dự. Hà Chấn tức giận đỏ bừng cả mặt, y biết vừa rồi mình nhắc nhở đã bị nhìn thấy, cho nên quan chủ thẩm mới bất mãn với mình như vậy. Quan chủ thẩm lạnh lùng nói: