Thế nhưng, cùng với thời gian chuyển dời, anh và Khương Lệ Vân đều trưởng thành.
Khương Lệ Vân càng lớn càng xinh đẹp, dù sao thì ở trong mắt anh, Khương Lệ Vân cũng chính là người xinh đẹp nhất và chói mắt nhất trên thế giới này.
Anh thích Khương Lệ Vân, vô cùng thích, cực kỳ thích.
Nhưng sau khi cô vào xưởng sản xuất sô pha, hai người lại càng ít tiếp xúc hơn.
Sau khi cô tan làm, anh muốn tới tìm cô nhưng cô lại luôn phải bận làm việc nọ việc kia, nên anh chỉ có thể ở bên cạnh lặng lẽ giúp đỡ, cũng chẳng nói với nhau được đến mấy câu.
Sau này, anh cũng phải vào xưởng xi măng làm việc.
Buổi tối đầu tiên đến xưởng xi măng đi làm, anh đã lén lút chạy về tìm Khương Lệ Vân.
Khương Lệ Vân nhìn thấy anh cũng hơi ngạc nhiên: "Em về đây làm gì? Đến xưởng xi măng rồi buổi tối đừng về nhà, tránh cho người nhà họ Phùng thấy em có tinh thần như thế, buổi tối sẽ kêu em làm việc tiếp đấy."
Lúc nói chuyện thì cô đang bế em gái, cô nói chuyện với em gái, thơm lên gương mặt em gái, bộ dáng vô cùng dịu dàng.
Anh có hơi buồn bã, muốn về xưởng xi măng nhưng kết quả lại gặp Phùng lão nhị.
Phùng lão nhị chế giễu anh là cái đồ bám đít, chỉ biết bám theo Khương Lệ Vân, còn nói Khương Lệ Vân đã chán ngấy anh rồi, nói cô cũng đã trưởng thành, còn có công việc, sau này chắc chắn sẽ tìm đối tượng, còn nói có anh ở bên cạnh làm phiền sẽ khiến cô không thể tìm được đối tượng tốt...
Anh không biết hôm đó mình đã quay về kiểu gì nữa.
Ngày đầu tiên anh vào lò gạch, lò gạch không cho anh làm việc gì cả nhưng trong những ngày sau đó, việc mà anh phải làm càng lúc càng nhiều.
Sau khi lò gạch tuyển công nhân cho suất vào làm, ai tới cũng được nhưng lúc trước lò gạch cho nhà họ Phùng một suất là hy vọng Phùng lão đại hoặc là Phùng lão nhị cường tráng có thể tới làm.
Nhưng nhà họ Phùng lại kêu anh gầy yếu vào xưởng, trong xưởng rất không vui, người xung quanh đều không thích làm việc với một kẻ kéo chân như anh.
Bọn họ còn lôi anh ra làm trò cười, nói anh không có sức, không giống đàn ông, nói nhà họ Phùng chắc chắn không coi anh ra gì, sẽ không lấy vợ cho anh, còn nói số anh đã định trước phải độc thân cả đời...
Cũng chính vào thời điểm ấy, anh mới bắt đầu nghĩ đến một vài thứ sâu xa hơn.
Ví dụ như chuyện kết hôn.
Anh thích Khương Lệ Vân, không phải là kiểu thích của em trai với chị gái mà là thích của đàn ông đối với phụ nữ.
Chỉ cần vừa nghĩ đến chuyện Khương Lệ Vân sẽ kết hôn với người khác là anh lại buồn bã.
Nhưng anh cũng nhận thức được rất rõ ràng rằng mình không có khả năng kết hôn với Khương Lệ Vân.
Đến ngay cả một căn nhà mà anh còn chẳng có, ở nhà họ Phùng cũng chỉ có thể ngủ trong phòng củi.
Anh cũng không có tiền, lò gạch còn giao thẳng tiền lương của anh cho cha dượng.
Vậy anh dựa vào cái gì mà kết hôn với Khương Lệ Vân?
Huống chi, Khương Lệ Vân chỉ coi anh như em trai chứ không thích anh.
Không, bây giờ Khương Lệ Vân đã có em gái ruột rồi, sợ rằng cũng chẳng cần một đứa em trai giả này như anh đâu.
Khương Lệ Vân tốt như thế chắc chắn sẽ có rất nhiều người thích cô, nói không chừng một ngày nào đó, cô sẽ có đối tượng thật.
Anh vô cùng buồn bã, khi một lần nữa trông thấy Khương Lệ Vân, anh có rất nhiều lời muốn nói.
Nhưng Khương Lệ Vân nhìn thấy anh lại chỉ chào một tiếng rồi vội vàng rời đi.
Anh biết bọn họ đã trưởng thành rồi, phải tị hiềm, nếu anh còn đi theo cô thì nói không chừng, người trong thôn sẽ chê cười cô.