Chương 30: Ác chú quấn thân

Thiên ảnh

Tiêu Đỉnh 21-06-2024 12:29:40

Gió thổi cây rung, trúc xanh xào xạc, cành đào rung rinh. Hắn đi tới chân núi, đi vào gian nhà cỏ nọ. Trong nhà cỏ yên tĩnh không người như mọi ngày. Lục Trần nhìn nhánh cỏ màu xám chậm rãi hạ xuống, sau đó xoay người đóng cửa phòng, đi tới nằm xuống giường. Trong bóng tối, ngoài cửa chợt vang lên từng đợt tiếng động kỳ dị như quỷ khóc. Hắn nằm yên lặng trong bóng tối, để cho bóng đêm từ từ nuốt lấy thân thể, cứ như vậy mà ngủ say. Bóng tối càng dầy, gió như quỷ khóc. Dường như cũng không ai nhớ nổi dưới chân núi này có một căn nhà cỏ cô độc. Nhưng ngay vào lúc đêm khuya nhất, đột nhiên trong căn nhà cỏ, tại nơi tối tăm nhất bỗng vang lên một tiếng kêu đau đớn. Đột nhiên hai mắt Lục Trần mở to. Trước mắt hắn tối đen nhưng lại giống như có một ngọn lửa đang thiêu đốt. Lửa đen! Ngọn lửa màu đen bốc lên từ mỗi ngóc ngách trên người hắn, bùng cháy giống như độc xà nhảy múa, thiêu cháy máu thịt trên người hắn nhưng lại không hề gây tổn hại cho quần áo hay chăn đệm chút nào. Tất cả đều im ắng nhưng giống như đột nhiên long trời lỡ đất. Tiếng kêu rên thảm thiết hơn tất cả mọi tiếng kêu rên trên thế gian vang lên, sau đó chiếc giường nọ đột nhiên chấn động. Hắn liền biến mất. Sau một khắc, Lục Trần rơi xuống mặt đất, lại tới không gian thần bí kia. Ánh sáng dịu dàng chiếu rọi, ngọn lửa màu đen thiêu đốt toàn thân hắn, biến hắn thành một người lửa. Hắn đau đớn gào thành tiếng, sau đó lảo đảo lao về phía ao nước ở giữa. Ào một tiếng, bọt nước văng khắp nơi. Hắn lại tiến vào trong vùng nước màu xanh lục đầy sinh khí. Hầu như đồng thời khi tiến vào trong nước, lửa đen đang điên cuồng thiêu đốt lập tức bị áp chế xuống, thế lửa từ từ yếu dần, sau đó bắt đầu co rút vào bên trong cơ thể Lục Trần. Mọi thứ thoạt nhìn vẫn giống như những lần trước, sóng nước ôn hòa nhộn nhạo. Hơi thở sinh mệnh kỳ dị bên trong vùng nước kia không ngừng rót vào cơ thể Lục Trần, lần lượt khép miệng những vết thiêu đốt đáng sợ của lửa đen lại. Cũng không biết qua bao lâu, Lục Trần chậm rãi ngồi thẳng người dậy trong nước. Ánh mắt hắn đảo qua thân thể mình, sau đó nhìn vùng nước bên cạnh. Màu nước hơi xanh, lấp lánh lấp lánh, nhìn rất đẹp. Nhưng vào mười năm trước khi lần đầu hắn vô tình phát hiện ra nơi này, màu nước trong ao xanh thẫm. Khi đó sinh khí nơi này nồng đậm tới mức như có thể hít thở được. Nhưng hiện tại càng ngày càng nhạt đi rồi. Mà thời gian gần đây lửa đen phát tác hình như càng ngày càng dày đặc. Nếu như màu xanh trong nước cuối cùng biến mất, vậy chờ đợi hắn sẽ là kết quả thế nào? Toàn thân hắn ướt sũng ngồi trong nước, rất lâu không đứng dậy, sắc mặt hờ hững, yên lặng suy tư. Ngày xuân chậm rãi trôi qua, thời tiết nóng dần. Mặt trời mọc cũng càng ngày càng sớm nhưng linh trà trên núi lại càng ngày càng tươi tốt. Trên cây hòe lớn bên dòng Thanh Thủy đã bắt đầu có ve kêu. Lão ngư ông dưới tàng cây vẫn đang buông câu. Một buổi sáng Lục Trần thức dậy, nhìn khói bếp bốc lên từ trong thôn dưới chân núi, đang nghĩ hôm nay có nên quyết tâm một lần hay không thì đột nhiên chứng kiến một bóng người đang đi về hướng nhà cỏ của mình. Cách một quãng, hắn đã nhận ra đó là Đinh Đương. Từ sau ngày đó, hắn không còn tới tìm Đinh Đương nữa. Đương nhiên Đinh Đương cũng không tìm tới hắn. Đôi nam nữ từng quen thuộc và thân mật đột nhiên biến thành người dưng. Mãi cho tới hôm nay đột nhiên nàng lại tới gian nhà cỏ này. Khi ánh mặt trời bắt đầu chiếu xuống, Lục Trần phát hiện ra nàng đã đi tới ngoài nhà cỏ. Đinh Đương thở hơi hổn hển, ngực nhấp nhô, gương mặt ửng đỏ, nhìn vẫn xinh đẹp khiến người ta mê mệt. Sau khi thấy Lục Trần, Đinh Đương mỉm cười với hắn, sau đó cao hứng gọi hắn một tiếng, nói: - Này, lâu lắm không gặp nhỉ. Lục Trần nở nụ cười, gật đầu nói: - Đúng vậy. Đinh Đương quay đầu nhìn bốn phía, còn cả thôn xóm phía chân núi xa xa và Trà Sơn gần trong gang tấc, cảm thán một câu: - Hóa ra ở chân núi vừa thanh tịnh, phong cảnh lại đẹp. Sớm biết vậy ta cũng tới đây ở. Lục Trần cười nói: - Tới tối ngươi sẽ không thích nơi này nữa. Đinh Đương cười một chút, sau đó đánh giá Lục Trần, nói: - Gần đây ngươi thế nào? Lục Trần nói: - Rất tốt, còn ngươi? Đinh Đương đáp: - Ta cũng rất ổn. Lục Trần gật đầu nói: - Vậy là tốt rồi. Sau đó bỗng nhiên bọn họ không nói gì nữa, như không còn lời nào, hoặc như hơi xấu hổ. Việc bọn họ cố gắng thể hiện mình không sao hiển nhiên cũng chẳng được. Trầm mặc chốc lát, hai người nhìn có vẻ hơi mờ mịt. Sau một lúc lâu, Lục Trần mới ho khẽ một tiếng, nói: - Ngươi tới tìm ta có chuyện gì? Đinh Đương suy nghĩ một chút rồi đáp: - Là có một việc muốn nói với ngươi. Lục Trần trả lời: - À, vậy ngươi nói đi. - Có thể cho ta mượn ba trăm khối linh thạch không? Đinh Đương trầm mặc, đột nhiên hỏi. Lục Trần cũng trầm ngâm. Hắn nhìn thẳng vào mắt Đinh Đương. Đinh Đương có vẻ hơi quẫn bách, ánh mắt bối rối, theo tiềm thức nhìn đi nơi khác nhưng lập tức nghĩ tới gì đó, cố lấy dũng khí quay đầu nhìn lại Lục Trần, sau đó hỏi nhỏ: - Có thể không? Lục Trần không đồng ý, cũng không từ chối, chỉ lẳng lặng nhìn Đinh Đương một lúc. Sau đó hắn mở miệng: - Ngươi muốn làm gì? Đinh Đương hơi kinh ngạc vì sự bình tĩnh bất thường của Lục Trần vào giờ phút này nhưng nàng cũng chẳng ngẫm nghĩ, hít sâu một hơi, mặt lộ chút chần chừ, muốn nói lại thôi. Cuối cùng nàng vẫn thở dài nói: - Ta có việc gấp cần dùng. Vừa nói nàng vừa len lén nhìn Lục Trần một cái, do dự một chút rồi nói: - Nếu số lượng này quá lớn thì hay là ngươi cho ta mượn hai trăm khối trước đi, có được không? Lục Trần trầm mặc trong chốc lát rồi nói: - Ngươi cần gấp lắm sao? Đinh Đương gật đầu trịnh trọng, nói: - Rất cấp. Sau đó nàng lại nói nhỏ: - Thật sự trong thôn này ta không nghĩ ra ai khác có thể giúp ta, không thể làm gì khác hơn là tới tìm ngươi. Lục Trần cười cười, nhắm mắt lại một hồi rồi nói: - Hiện tại trong tay ta không có nhiều linh thạch như vậy. Ngươi chờ ta một ngày, ta đi xem có thể kiếm được một ít không. Đinh Đương vui mừng khôn xiết, hoan hô một tiếng, sau đó sung sướng, liên tục gật đầu. Cuộc sống bình thản trôi qua, mọi người trong đường thôn Thanh Thủy sau khi trải qua mùa xuân tươi đẹp, ấm áp liền đón mùa hè tới. Chẳng qua ngoài việc thời tiết nóng dần, trên cây trong thôn có thêm ít tiếng ve kêu ra thì thoạt nhìn cuộc sống cũng không có gì thay đổi nhiều lắm. Mãi tới ngày mùng bốn tháng sáu, một tin tức đột nhiên truyền tới, làm cho thôn xóm nhỏ bình yên dưới núi này bỗng chấn động!...