Chương 30

Tâm Ngứa

Thanh Cù 18-11-2023 10:37:08

Lâm Cam làm mặt quỷ, sau đó hừ cười rồi đi làm đề. Lần này duy trì thời gian cũng không tệ, làm xong hai đề thi thì 2 tiếng cũng trôi qua. Chu Viễn Quang liếc nhìn thời gian, đã 11 rưỡi rồi. Người trong thư viện dần đi ra ngoài, người xung quanh họ cũng đã rời đi hết rồi. Lâm Cam dừng bút, bắt đầu thu dọn sách vở. "Bạn học Chu, tôi vẫn chưa làm xong đâu..." Chu Viễn Quang dĩ nhiên biết cô tính toán điều gì. Không phải lo anh chưa ăn cơm sao? "Tôi đói." Chu Viễn Quang vừa thu dọn sách vở vừa nói. Lâm Cam nghe anh nói vậy thì cười: "Tôi mời cậu ăn cơm nhé?" Chu Viễn Quang cười giễu: "Tôi là tiểu bạch kiểm à, ngày nào cậu cũng mời?" * * Tiểu bạch kiểm chỉ mấy chàng trai trắng trẻo hay được bao nuôi. Lâm Cam tỉ mỉ nhìn anh, nặng nề gật đầu: "Cậu trắng hơn tôi." Nói xong cũng chưa đợi Chu Viễn Quang phản ứng, ngón tay đã đưa ra chạm vào trán anh, lẩm bẩm: "Chỗ này trắng hơn tôi." Sau đó trượt xuống chóp mũi: "Chỗ này cũng trắng." Tay cô thuận thế đi xuống, lúc sắp chạm đến môi thì bị Chu Viễn Quang đẩy ra. Lúc này Lâm Cam mới nhận ra lúc nãy mình đã làm gì. Cô ăn gan hùm mật báo mới dám sờ mặt Chu Viễn Quang. Lâm Cam cúi đầu cắn môi, vẫn chưa thoát khỏi ảo tưởng. Sau đó Lâm Cam liếc trộm Chu Viễn Quang, không nghĩ đến người này vậy mà mặt đỏ bừng như vịt luộc chín. Làn da anh vốn trắng nõn giờ lại ửng đỏ, từ cổ trở lên đều mang một màu đỏ rõ rệt. Trong nháy mắt, Lâm Cam vô cùng hưng phấn. Cô hì hì tiến đến trước mặt Chu Viễn Quang, cố ý mở miệng: "Bạn học Chu, cậu dễ xấu hổ như vậy, sau này lúc tôi hôn cậu, có phải..." Chữ "hôn" vừa bật ra, mặt Chu Viễn Quang không phải quẫn bách bình thường nữa. Lâm Cam nghĩ mặt anh như muốn nổ tung rồi. Câu nói kế tiếp chưa kịp nói ra, Chu Viễn Quang đã đưa tay kẹp miệng Lâm Cam. Ngón cái và ngón trỏ trên dưới kẹp chặt làm miệng Lâm Cam giống như "mỏ vịt". Một giây. Hai giây. Ba giây. Đầu ngón tay truyền tới cảm giác nhẵn nhụi, mềm mại khiến Chu Viễn Quang bừng tỉnh. Như chạm phải điện, tay anh nhanh chóng buông lỏng. Có điều màu đỏ trên mặt vẫn chưa rút đi, Chu Viễn Quang nói chuyện cũng không lưu loát. "Lâm Cam, cậu còn... nói bậy nữa, tôi... ném cậu xuống." Lời nói này kết hợp với biểu cảm hiện tại trên mặt anh nhìn thế nào cũng không có sức thuyết phục. Lâm Cam vểnh môi cười, mi mắt cong cong: "Bạn học Chu, không phải tôi đã sớm nói với cậu rồi sao? Cách tốt nhất để bịt miệng là hôn tôi mà?" Lúc cô nói lời này, người cũng nhoài lên bàn, môi tiến đến gần bên tai người kiêu ngạo kia. Chu Viễn Quang chỉ cảm thấy tai mình như bị cô gài mìn. Lâm Cam vừa mở miệng, anh đã nổ tung. Từ màng nhĩ đến tim, cả người đều 'ùm ùm' từng tiếng. Chu Viễn Quang đứng phắt dậy, ba lô cũng không mang đã đi ra ngoài, suýt chút nữa còn làm đổ ghế. Lâm Cam ở phía sau cười híp mắt, chậm rãi cầm ba lô của hai người theo. Chu Viễn Quang đang đi hai bước đột nhiên dừng lại. Sắc đỏ trên mặt đã dịu xuống, chỉ còn hai lỗ tai vẫn nóng bừng. Anh đánh mắt đi chỗ khác, không nhìn Lâm Cam, mở miệng cũng không tự nhiên. "Chiều còn phải quay lại, không thấy đem ba lô đi rất nặng à?" Nói xong lại không nhìn cô đã xoay người ra ngoài, để lại Lâm Cam ở lại cười ra nước mắt. Mẹ ơi, người này đáng yêu quá đi. Sợ mình xách ba lô nặng thì cứ nói thẳng. Còn nữa, rõ ràng buổi chiều còn muốn học chung, lúc nãy vẫn giả vờ nghiêm túc, còn nói đói bụng nên phải đi. Hù dọa ai đây? Ai da, cô đúng là yêu chết cái người kiêu ngạo khẩu thị tâm phi này. - Chu Viễn Quang đưa Lâm Cam tới trung tâm Vạn Đạt ở ngay gần thư viện thành phố. "Cậu muốn ăn gì?" Lâm Cam suy nghĩ một chút rồi lắc đầu, cô cũng chưa nghĩ ra. Lúc từ trong thang máy đi ra, hai người gặp một bể cá, trong đó có mấy chú cá vàng bơi lội tung tăng. Lâm Cam chạy tới, dừng chân bên cạnh bể cá không chịu đi. Chu Viễn Quang đi theo, thấy Lâm Cam nhìn bể cá đến ngẩn người. "Bạn học Chu, cậu đoán xem tôi đang nghĩ gì?" Chu Viễn Quang nghe Lâm Cam hỏi như vậy, cánh tay tì lên bể cá, suy nghĩ một chút lại nói. "Tôi không biết." Mỗi ngày trong đầu cô đều chứa đầy ý nghĩ quái lạ, anh thực sự không đoán ra cô đang nghĩ điều gì. "Cậu đoán một chút đi." Lâm Cam thu hồi tầm mắt, không nhìn cá vàng nữa, ánh mắt long lanh nhìn Chu Viễn Quang. Bị cô nhìn như vậy khiến da đầu Chu Viễn Quang căng thẳng, cổ họng hơi động, anh nói. "Thấy chúng dễ thương?" Lâm Cam mím môi, quay lại dùng ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm mấy chú cá trong bể. Miệng chúng mở to, đang hăng say đớp nước. "Tôi đang nghĩ thật là đói! Có điều ăn chúng rồi chắc tôi phải bồi thường tiền nhỉ?" "..." Chu Viễn Quang vẫn biết mạch não của cô khác hẳn người bình thường mà. Cuối cùng anh vẫn mang cô đi ăn lẩu cá. - Lâm Cam vừa nhìn thấy lẩu cá cay, nước miếng đã chảy không ngừng. Trong toàn bộ quá trình ăn cô đều không lên tiếng, chỉ một mực gắp thức ăn đưa vào miệng. Chu Viễn Quang vốn không thèm ăn gì, nhất là khi thấy nước lẩu màu đỏ đã thấy dạ dày đau xót. Nhưng vì thấy Lâm Cam một bên vừa bị cay chảy nước mắt, một bên vẫn khen ngon nên cũng gắp thử một miếng thịt cá. Anh cố nén cay ăn hết. Lâm Cam nhìn biểu cảm của Chu Viễn Quang, đưa cốc nước cho anh. "Có phải ăn rất ngon không? Lúc đầu thấy cay, sau khi nhai kĩ lại rất thơm?" Chu Viễn Quang suy nghĩ điều cô nói một chút, hình như cũng... Đúng là có chuyện như vậy sao? Lâm Cam nhìn biểu cảm của anh, thấy có chút triển vọng. Cô gắp thêm mấy miếng thịt vào bát cho Chu Viễn Quang: "Bạn học Chu, cậu ăn nhiều một chút." Chu Viễn Quang cụp mắt, cầm bát chặn lại những miếng thịt kia, giọng điệu hơi kháng cự: "Đủ rồi." Lâm Cam hơi tủi thân, đem chỗ thịt còn lại để vào bát mình: "Bạn học Chu, cậu đừng hung dữ." "..." "Nói xem, sao lần nào cậu cũng ăn ít vậy?" Động tác nhai thức ăn của Chu Viễn Quang dừng lại, anh cúi đầu khiến Lâm Cam không thấy rõ vẻ mặt. "Ai da, không nói cũng không sao. Dù sao cậu cũng "cấm dục" như vậy, nếu bảo cậu không dính khói lửa nhân gian, tôi cũng tin là thật." * * Theo tớ nghĩ cấm dục ở đây là kiểu không có ham thích, dục vọng với điều gì, nghiêm túc, trong sáng. "... Quỷ nịnh bợ." Lâm Cam cười hì hì. Chu Viễn Quang ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn Lâm Cam hơi thâm trầm. Con mắt đen láy nhìn thẳng vào Lâm Cam khiến lòng cô chợt hoảng hốt. Môi anh động hai cái, sau đó mở miệng giải thích tối nghĩa. "Lâm Cam." Lâm Cam nghe anh gọi mình bằng giọng trầm thấp như vậy, giống như đang nói chuyện một mình. "Ừ?" "Ăn nhiều sẽ béo." Lâm Cam không nghĩ Chu Viễn quang sẽ đưa ra lời giải thích đó, ngụm nước vừa uống xong suýt chút nữa phun ra ngoài. "Bạn học Chu, chắc không phải cậu trêu tôi đâu nhỉ? Nhìn tỷ lệ vóc người cậu, tôi đã muốn nhào tới..." "... Cậu còn nói bậy nữa thì tự đi tính tiền." "Ồ." Lâm Cam đưa tay làm động tác kéo khóa trên miệng. "Bạn học Chu, lần sau cậu đổi lý do khác đi. Rõ ràng cậu không thích ăn món tôi thích." "..." Tùy cậu nghĩ thế nào cũng được. Chu Viễn Quang mím môi, thờ ơ gắp đồ đưa vào miệng. "Bạn học Chu." Lâm Cam thấy anh không nói tiếng nào, lại giòn giã gọi một tiếng. Chu Viễn Quang ngẩng đầu nhìn cô. "Dù cậu có béo, tôi cũng thích cậu." Lâm Cam nói xong, mi mắt cong cong. Chỉ một câu nói này thôi nhưng Chu Viễn Quang thấy như tim mình như bị bắn trúng. Tay cầm đũa của anh hơi run, không biết làm sao nên chỉ có thể đánh mắt đi chỗ khác, không nhìn cô gái nhỏ đang tươi cười kia. Anh đưa tay vớt cá viên cho cô: "Ăn mau, ăn xong còn về làm đề." Lâm Cam dẩu miệng, cổ giả. ** ** Cổ giả: độc giả cao tuổi. Cuộc hẹn nào cũng tới hồi kết. Lâm Cam lên xe buýt đi ngược đường với Chu Viễn Quang, một ngày rốt cuộc cũng kết thúc. Lúc Lam Cam sắp đi, Chu Viễn Quang nhét một nắm kẹo vào tay cô. Lên xe buýt và tìm chỗ ngồi xong, bấy giờ Lâm Cam mới cẩn thận xem viên kẹo trong tay. Vị kẹo gì cũng có, nhãn hiệu kẹo gì cũng có. Tổng cộng bảy, tám loại đều nằm gọn trong tay cô. Lâm Cam gửi tin nhắn WeChat cho ai kia. "Bạn học Chu, sao lại cho tôi kẹo?" "... Cậu không thích ăn?" "Sao có thể không thích..." "Vì tôi muốn cậu hỏng răng." "... Cậu thật ấu trĩ. Có điều tôi sẽ ăn thật ngon, bắn tim." Chu Viễn Quang được cô "bắn tim", không nhịn được nhìn về ra ngoài cửa sổ. Ngoài cửa kính xe không biết hiện ra bóng dáng ai. Là ai khóe miệng không tự chủ cong lên. Nếu hai người gặp nhau, lúc nào cũng có thể như vậy thì tốt rồi. Nhưng chúng ta của ngày hôm nay, sẽ không biết ngày mai phát sinh việc gì. Vì vậy trước khi bình minh buông xuống, hãy quý trọng lẫn nhau.