Chương 3: Xấu hổ

Đỉnh Núi Nhà Ta Thông Niên Đại

Hương Tô Lật 11-12-2023 22:51:24

"Ha ha ha, Điền Cẩu Tử đánh không lại một đứa bé gái, đúng là quá xấu hổ!" "Điền Cẩu Tử, sao cậu lại ăn hại vậy hả?" Nhóc con Điền Cẩu Tử cực kì buồn bực, khuôn mặt như củ khoai lang giờ như bị héo vì tức giận, thậm chí còn đỏ bừng bừng, nó nhìn về phía bầu trời rồi hú lên một tiếng, sau đó liền nhào tới: "Coi tao có đánh chết mày không này, con ranh chết tiệt kia." "Không được ăn hiếp em tao!" Nãy giờ Bảo Sơn vẫn đứng sau bé gái liền bước ra che chở cho cô, bởi vì cậu quá gầy, với lại chiều cao cũng không chiếm ưu thế, vừa bị đánh một cú đã ngã xuống đất ngay. Chỉ là đôi mắt của cậu lóe lên một tia âm u, mang theo một cỗ khí thế của một con thú dữ, dù bị nhận một cú đấm nhưng Bảo Sơn vẫn không kêu đau. Cậu dùng sức túm chặt Điền Cẩu Tử, lập tức há miệng cắn một ngụm trên cánh tay tên nhóc kia, ngay sau đó một nắm tay liền chưởng vào ngực của Điền Cẩu Tử. "Đánh nhau, đánh nhau kìa!" "Ngôi sao chổi cùng Điền Cẩu Tử đánh nhau..." Một cậu nhóc hét to lên, cô bé đang định chạy lên phía trước, lại bị một bé gái giữ chặt lại rồi ngăn cản: "Cậu đừng tới đó, đừng đi đánh nhau!" Điền Bảo Châu vội vàng lắc người thoát ra: "Tớ muốn giúp anh trai!" Cô mới không sợ đánh nhau đâu! "Làm gì vậy! Đang làm cái gì vậy!" "A, con trai tôi, cái đồ sao chổi kia, dám bắt nạt con trai tao à, tao đánh chết mày!" Con dâu thứ hai nhà họ Điền vừa thấy người bị đánh chính là con trai mình, nhanh chóng chạy đến bênh vực, nhưng mà mọi người không thể để cho cô ta làm loạn thêm nữa. Chủ nhiệm hội phụ nữ đang đứng gần đó liền giữ lấy cô ta: "Cô đừng gây thêm phiền phức cho tôi nữa." Ngay sau đó lập tức đi tới tách hai đứa trẻ ra, mỗi tay giữ một đứa, không có cảm tình nói: "Cho hai đứa cơ hội, còn muốn đánh nhau nữa không?" "Chủ nhiệm, cô phải làm chủ cho chúng tôi, thằng nhóc này không phải đang khi dễ người làng chúng ta sao, cô xem, cái đồ sao chổi này từ nơi khác tới mà còn dám bắt nạt con trai tôi, chúng ta mau đuổi nó đi đi, đừng để đồ sao chổi... A! Mẹ nó!" Con dâu thứ hai nhà họ Điền bỗng nhiên bị xách lên, trực tiếp ném sang bên vệ đường. Bộp một tiếng, chỉ thấy người ban nãy còn đứng gào thét đã ngã lăn xuống con mương ở bên bờ ruộng thẳng tắp. Không khí trong nháy mắt trở nên yên tĩnh. Mọi người đồng loạt đưa mắt nhìn về phía người phụ nữ vừa động thủ, nữ đồng chí sắc mặt đen nhẻm như than, nói năng rành mạch hỏi: "Ai dám bắt nạt con trai con gái tôi?" Cô vén tay áo lên nói: "Các người nói mau! Là ai!" Mấy người phụ nữ vừa rồi còn ở sau lưng cô nói ra nói vào, dường như lập tức bị nghẹn họng, một câu cũng không thốt ra. Ai cũng không dám chọc vào nhà Điền Đại. Lúc này, không biết là ai, ha hả cười hai tiếng, giơ tay lên nói: "... Tôi, tôi còn có việc..." "Tôi cũng có việc..." "Mau thu hoạch lúa thôi! Không thể chậm trễ..." "Đúng đúng đúng, nhà Điền Nhị, Điền Cẩu Tử nhà cô đánh sao chổi... ấy nhầm, đánh Bảo Sơn đã nhiều lần rồi, sao cô còn không biết xấu hổ mà kêu ca, như vậy không hay chút nào..." "Đúng đúng đúng, như vậy là không tốt." Nhà Điền Đại quét mắt một vòng, thấy mọi người đều an phận, khẽ gật đầu, xoay người quay trở lại đầu bờ ruộng tiếp tục làm việc... Cô bé Bảo Châu ra vẻ cáo mượn oai hùm, hai tay chống nạnh, hung hãn nói: "Ai dám bắt nạt anh trai tôi, tôi liền đánh nhau với kẻ đó!" Mẹ của cô bé nhất định sẽ bênh vực cho hai anh em! Bọn chúng không thèm sợ! Hừ! Tiểu Bảo Châu phải mang cơm ra đồng. Bởi vì đang trong mùa trồng vội gặt vội, cho nên mẹ cô không có thời gian về nhà dùng bữa. Cô bé một tay mang theo chiếc rổ nhỏ, một tay kéo bé trai Củ Cải Nhỏ, miệng nói: "Anh ơi, lại đây ăn cơm." Hình như cô bé nghĩ đến cái gì nên tiếp tục cao giọng nói: "Anh không ăn cơm của nhà Điền Cẩu Tử, anh ăn cơm của nhà ta. Chúng ta mới là người một nhà. Anh không phải sợ hắn." Bé trai một bên vuốt vuốt chóp mũi, hít một hơi, khuôn mặt nhỏ hiện lên vẻ thận trọng nói: "Anh biết rồi." Hai anh em, dắt tay nhau đi men theo bờ mương thẳng tắp dẫn vào ruộng. Điền Đại Gia buông cái cuốc trong tay, ngồi xuống nghỉ ngơi một lát. Trong mùa trồng vội gặt vội, nhà nào cũng phải cử người mang cơm ra đồng, đó cũng là hành động thiết thực nhất để biểu hiện sự quan tâm mà họ có thể nghĩ ra được. Bởi vì, trồng vội gặt vội như vậy thật sự rất mệt. Nếu không cung cấp một chút thức ăn bổ dưỡng, vậy thân thể nào chịu đựng nổi? Nếu mà cơm cũng phải tự mình chuẩn bị, chỉ có hai trường hợp xảy ra hoặc là gia đình đó quá nghèo, hoặc là do họ quá keo kiệt. Nhà của Tiểu Bảo Châu thuộc trường hợp đầu tiên. Cho nên hiện tại cô bé đang hướng đôi mắt long lanh, sáng ngời, cái miệng nhỏ nhắn không nhịn được nuốt nước bọt nhưng vẫn trịnh trọng mở cái rổ nãy giờ vẫn mang theo bên mình ra nói: "Hôm nay con làm bánh bột ngô ạ."