Lâm Mạt nhấn cái nút phóng pháo. Ba cái đuôi lửa phóng lên tận trời, sau đó rơi xuống chỗ Hắc Ám Địa Tinh tụ tập.
Tiếng nổ đinh tai nhức óc, lần công kích này, mang đi khoảng sáu bảy mươi con Hắc Ám Địa Tinh.
Lúc này Hắc Ám Địa Tinh Lãnh Chúa phát ra tiếng tru phẫn nộ mà khát máu. Nó ở nguyên tại chỗ, nhưng vẫn không có phát động công kích. Đồng tử của nó đầy nộ hỏa như muốn nổ tung.
Lâm Mạt gật đầu: "Như vậy là kỹ năng còn chưa có làm lạnh xong, hoặc là kỹ năng này không có tác dụng khi hắn đang ở trạng thái này."
Loại suy đoán thứ nhất rõ rang là không đúng, với thời gian hắn treo lên núi, thời gian cooldown kỹ năng kia cho dù có dài tới mấy thì đã có thể sử dụng lần nữa.
Cho nên rất có thể là loại suy đoán thứ hai, cũng chính là loại công kích này không làm gì được đối với máy móc.
Lâm Mạt cười một tiếng đồng thời phát động hoả pháo lần nữa. Lần này hoả pháo đánh thẵng vào Hắc Ám Địa Tinh Lãnh Chúa, hắn quyết định ưu tiên tiêu diệt đơn vị có tính uy hiếp lớn này. Mà hoả pháo có số lượng cũng có hạn, đánh giết Hắc Ám Địa Tinh bình thường là rất không có lời.
Hắc Ám Địa Tinh Lãnh Chúa có kỹ năng cường hãn, HP hùng hậu tốc độ cực nhanh, nhưng bởi vì không có Chu Ti Giới Chỉ để leo lên núi, cho nên chỉ có thể bị động bị đánh.
Một viên hoả pháo đại khái có thể đánh rơi một phần trăm lượng máu của Lãnh Chúa biến dị. Dưới thao tác tinh chuẩn của Lâm Mạt, ba mươi ba cái hoả pháo ước chừng có hai mươi cái đánh trúng vào Hắc Ám Địa Tinh Lãnh Chúa. Lượng máu của nó đã rớt xuống dưới tám mươi phần trăm.
Lâm Mạt mở ra máy gia tốc, lập tức xông ra ngoài từ trên vách đá. Sau đó dưới động lực của máy móc, vững vàng hạ xuống mặt đất.
Lâm Mạt khống chế Hắc Ám Địa Tinh Tê Liệt Giả hạ xuống ngay chỗ Lãnh Chúa biến dị. Dùng lưỡi đao lóe hàn quang đánh về phía Lãnh Chúa biến dị.
Lãnh Chúa Hắc Ám Địa Tinh nổi giận bay thẳng đến, sau đó khi cách Lâm Mạt mấy mét thì liền nhảy lên thật cao, vũ khí trong tay đánh tới hướng Tê Liệt Giả.
"Đây cũng là kỹ năng duy nhất nó có thể đánh được Tê Liệt Giả." Lâm Mạt lẩm bẩm,"Nếu không cái Hắc Ám Địa Tinh Tê Liệt Giả này quá bá rồi."
Lâm Mạt cải biến công kích của tay phải, chuyển thành phòng thủ."Đinh" một tiếng, trường thương màu trắng bệch va chạm cùng duệ kiếm.
Tiếp theo hắn khống chế người máy đưa tay trái ra, lưỡi kiếm trên cánh tay trái đâm vào người Lãnh Chúa biến dị.
Một cái con số "-8684" bay ra. Lượng máu của Hắc Ám Địa Tinh Lãnh Chúa bỗng nhiên giảm xuống bốn phần trăm. Sau đó một màn kỳ dị xuất hiện, nó phát ra một tiếng kêu thảm thiết bén nhọn, mượn lực trên lưỡi kiếm bay ra một khoảng cách.
Lãnh Chúa Hắc Ám Địa Tinh nổi lên một tầng ửng hồng, vết thương bị lưỡi đao đâm đang bắt đầu chảy máu.
Nó cúi đầu nhìn thương thế của mình. Đây chính là đặc hiệu "Xé rách" của Hắc Ám Địa Tinh Tê Liệt Giả, có tỉ lệ nhất định để người bị công kích tiếp tục đổ máu.
"-1325","-1174" ... Không ngừng có các con số màu đỏ nhẩy lên. Nhưng hắn còn lại gần mười lăm vạn máu.
"Lượng máu cùng kỹ năng khủng bố như thế, nếu như đem binh sĩ đến tấn công, thì sẽ có kết quả đoàn diệt 100%." Thần sắc Lâm Mạt bình tĩnh nói. Loại kết quả này, hắn liền đoán được ngay từ đầu.
Bởi vì Lâm Mạt có thể là người hiểu rõ « Thiên Vực » nhất.
Hắn điều khiển Liệp Giả tấn công về phía Lãnh Chúa biến dị. Lãnh Chúa biến dị lóe lên một tia e ngại trong mắt.
Nó lui lại sau đó quay người trốn đi, đã không có chút tà mị như khi ném ma thương nữa, cũng không đoái hoài tới uy nghi của Lãnh Chúa.
Trông thấy Lâm Mạt đuổi theo không bỏ, thần sắc Lãnh Chúa Hắc Ám Địa Tinh trở nên phi thường khó coi. Đương nhiên, dáng vẻ nó vốn đã rất khó coi, giờ lại trở nên càng xấu mà thôi...
Nó bỗng nhiên mở miệng ra, phát ra một tiếng gầm rú sắc nhọn. Những Hắc Ám Địa Tinh kia vốn đang chạy tứ tán bốn phía nghe được thanh âm này, đều tụ hợp một lần nữa.
Lúc này trên người Hắc Ám Địa Tinh Tê Liệt Giả còn có mười tám quả hoả pháo. Lâm Mạt chỉ khẽ hừ một tiếng, liền bắn hoả pháo hướng về phía có dày đặc Hắc Ám Địa Tinh.
Ba cái quả đạn pháo giống như con mắt tử thần, bị nó nhìn phải thì chỉ có đường chết.
Hắn thao tác phi thường tinh chuẩn, ba quả hoả pháo đánh trúng vào một trăm hai mươi mấy Hắc Ám Địa Tinh. Sau đó hoả pháo nổ tung, lại phát ra một lần tổn thương lan.
Sóng lửa cuồn cuộn, đồng thời mặt đất phát ra khói đặc màu đen. Lâm Mạt nhìn một chút, mình lại thăng một cấp đạt tới cấp sáu mươi hai.
"Lại tăng lên mười phần trăm kinh nghiệm à..." Hắn nói nhỏ. Bên tai của hắn liên tiếp không ngừng vang lên tiếng Hắc Ám Địa Tinh kêu thảm. Lâm Mạt nhíu mày, nhưng cũng không có ảnh hưởng quá lớn.
Hắn tỉnh táo đuổi theo Lãnh Chúa Hắc Ám Địa Tinh.
Đám Địa Tinh chung quanh đều đầy vẻ sợ hãi. Cũng không biết trải qua bao lâu, con Lãnh Chúa biến dị kia rốt cục cũng không chạy trốn nữa. Tựa hồ nó đã ý thức được quyết tâm đánh giết nó của Lâm Mạt.
Cho nên Hắc Ám Địa Tinh Lãnh Chúa quyết định liều mạng một lần cùng Lâm Mạt. Lâm Mạt cười lạnh, sau đó hắn khống chế Hắc Ám Địa Tinh Tê Liệt Giả tấn công tên Lãnh Chúa Địa Tinh kia...
Sau một phen chém giết kịch liệt, con mắt Lãnh Chúa Hắc Ám Địa Tinh ảm đạm xuống, cuối cùng nó nhìn Lâm Mạt thật sâu, sau đó ngã xuống đất mà chết. Thân thể của nó dần dần hóa thành một làn khói xanh tiêu tán.
Một kiện đồ vật cũng không có rơi xuống. Lâm Mạt âm thầm nhả ra một tiếng "Hẹp hòi", sau đó nhìn một đẳng cấp của mình, hắn một đã đạt đến cấp 63.
Thuận tiện đánh chết dám Hắc Ám Địa Tinh còn lại. Sau đó hắn nghĩ nghĩ nên xử lý Hắc Ám Địa Tinh Tê Liệt Giả này như thế nào toà.
Cứ vứt nó ở chỗ này như vậy? Sự cường đại của nó rõ như ban ngày, Lâm Mạt quyết định muốn lái nó đến khi phó bản kết thúc hoặc là hư hỏng mới thôi.
Nhưng vào lúc này, hệ thống truyền đến tiếng nhắc nhở âm: "Chúc mừng người chơi thành công thu phục được ruộng lương cùng nhà kho, mời tiến về Khuynh Vũ Thành thông báo thành chủ."
"Không cần ngươi nói ta cũng biết!" Lâm Mạt Nói. Hắn nhìn thanh máu của mình một chút, thanh máu vẫn bị Hắc Ám Địa Tinh Tê Liệt Giả bao trùm.
Đây cũng nói rõ, còn ngồi trong này thì hắn là an toàn.
Hắn mỉm cười, điều khiển Liệp Giả đi hướng về phía Khuynh Vũ Thành. Có thứ này, xuyên qua bão cát liền đơn giản hơn rất nhiều. Chỉ qua hai mươi phút, hắn đã đi tới cửa Khuynh Vũ Thành.
Lâm Mạt trông thấy binh lính thủ thành lúc này đều đứng lên cảnh giới mà nhìn Lâm Mạt, chính xác mà nói là nhìn Hắc Ám Địa Tinh Tê Liệt Giả.
Lâm Mạt vươn tay quơ quơ.
"Tựa như là người thiên tuyển!" Có một binh sĩ kích động lớn tiếng nói. Hắn thật sự là binh sĩ trước đó đã nhắc Lâm Mạt đi tìm thành chủ.
Sau đó hắn đem tình huống của Lâm Mạt nói với đám người. Cho nên bọn họ đều hơi hơi yên lòng.