Anh không biết nói chuyện, cũng không nghe hiểu những lời mà người xung quanh nói nên chỉ có thể run rẩy, để mặc Phùng lão đại nhéo tay mình, để mặc Phùng lão nhị xô ngã mình.
Anh không dám phản kháng và cũng không thể phản kháng được, đối với anh năm bốn tuổi mà nói thì dáng người của Phùng lão nhị và Phùng lão đại thật sự quá cao to.
Quả nhiên anh là một người không được người ta yêu mến, không có ai thích anh cả...
Anh không nói rõ được tâm trạng của mình khi ấy, chỉ biết là vô cùng đau, mà ngay lúc anh cho rằng mình sẽ bị đánh chết thì Khương Lệ Vân lại chắn trước mặt anh, không cho Phùng lão đại và Phùng lão nhị bắt nạt anh.
Anh không nghe hiểu lời của Khương Lệ Vân khi ấy nhưng lại nhớ rất rõ bộ dáng ngày đó của cô.
Khi ấy là mùa đông, Khương Lệ Vân năm tuổi mặc áo bông cũ, cắt tóc ngắn, gương mặt nhỏ đỏ bừng vì khô nẻ, còn thò lò mũi xanh.
So với Phùng lão đại và Phùng lão nhị thì Khương Lệ Vân trông vô cùng, nhưng cô không hề sợ hai con người kia một chút nào cả.
Phùng Dịch chẳng hiểu sao lại cảm thấy Khương Lệ Vân vô cùng cao lớn.
Khương Lệ Vân cao lớn còn nắm tay anh, dẫn anh đến nhà họ Khương, sau đó móc một nắm hạt bí nhỏ từ trong túi áo ra, bóc từng hạt cho anh ăn.
Anh có thể cảm giác được Khương Lệ Vân thích mình.
Anh lớn đến như thế rồi cũng chỉ có mỗi Khương Lệ Vân là thích anh thôi.
Ngày ấy, Phùng Dịch không hề nghĩ đến ai khác mà chỉ muốn ở cạnh cô.
Cô cũng bằng lòng cho anh đi theo, còn dạy anh nói chuyện!
Trước đấy, anh hoàn toàn không biết nói chuyện, là học từng câu theo Khương Lệ Vân, dạy anh biết nói chuyện rồi sẽ dạy anh gọi chị.
Khương Lệ Vân nói cô muốn có em trai em gái nhưng lại không có em trai em gái ruột, cho nên mới coi anh thành em trai.
Anh cảm thấy rất may mắn, cũng rất sung sướng, anh bằng lòng làm em trai của cô.
Đó là thời khắc là anh vui vẻ nhất.
Người nhà họ Phùng không thích anh nhưng cũng sẽ không trói buộc anh, anh có thể đi theo Khương Lệ Vân cả ngày.
Đợi khi Khương Lệ Vân lớn hơn một chút, bị phái đi làm mấy việc như cắt cỏ, anh cũng mang theo một cái giỏ trúc cùng đi cắt cỏ với cô.
Khương Lệ Vân dẫn anh đi nhận biết mọi thứ trên đời này, dẫn anh đi tìm đủ các loại thức ăn khác nhau, anh không cắt đủ cỏ thì cô sẽ chia cho anh một ít.
Sau đó, Khương Lệ Vân phải đi học, anh cũng đi theo.
Nhà họ Phùng không nộp tiền học cho anh nên anh không thể lên lớp, chỉ đành trốn dưới gầm bàn của Khương Lệ Vân.
Giáo viên biết rất rõ tình hình gia đình của anh, cuối cùng, giáo viên kéo anh ra khỏi gầm bàn và kêu anh ngồi bên cạnh Khương Lệ Vân để học, đương nhiên, sách vở gì đó, anh đều không có.
Giáo viên còn nói nếu anh mà phát ra tiếng sẽ đuổi anh ra ngoài.
Đương nhiên anh sẽ không phát ra tiếng rồi, anh còn muốn ở chung với Khương Lệ Vân nữa mà!
Anh đi theo cô đến năm lớp ba, lúc Khương Lệ Vân học thì anh ngồi bên cạnh không nói một lời, Khương Lệ Vân tan học thì anh đi theo cô đi khắp nơi chơi.
Sau này, mẹ của cô mang thai.
Lúc đó anh đã rất lo lắng, sợ sau khi Khương Lệ Vân có em trai em gái rồi sẽ không cần mình nữa.
Và sự lo lắng của anh đã thành sự thật.
Sau khi em gái của Khương Lệ Vân chào đời, cô không còn tới tìm anh chơi nữa.
Lúc đó anh đã mười tuổi rồi, nhà họ Phùng bắt đầu kêu anh làm việc cho nên anh cũng không có thời gian rảnh để đi tìm cô.
Nhưng anh vẫn có thể nhìn thấy cô mỗi ngày, thi thoảng, cô còn cõng em gái rồi cùng anh đi cắt cỏ, đi bắt cá.
Khi ấy anh vẫn rất vui vẻ như cũ.