Tiểu Lục khinh thường cọ cọ ngón tay Lâm Lăng: Sao cô yếu thế!
Lâm Lăng nhắm mắt cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt khinh thường của Tiểu Lục, rất khó chịu hất Tiểu Lục ra: "Mi nói dễ thế, mi đi gánh nước thử xem?"
Tiểu Lục không hề có chút phòng bị nào bị hất văng ra, nó không vui dùng lá đánh trả, không chịu thua thiệt chút nào!
Lâm Lăng thu tay lại, vô cùng tủi thân nói: "Mi đánh ta đau, sau này ta không làm việc được nữa, sau này việc tưới nước trồng cây đều giao cho mi."
Tiểu Lục tức giận chống nạnh, sau đó lá cây khép lại ngay lập tức, rồi thẳng tắp ngã xuống đất, giả chết rất kịch: Ta ngất rồi, ta cũng không làm được.
Lâm Lăng: "..."
Cô thở dài, không trông cậy được vào Tiểu Lục, cô vẫn nên tự mình ra ngoài tìm máy phát điện, tiện thể xem có thể tìm được một số đồ dùng sinh hoạt không, nhưng ra ngoài cũng không phải chuyện đơn giản, cần phải tính toán kỹ lưỡng.
Còn sớm, Lâm Lăng tiếp tục làm việc.
Vì tốc độ phun nước của Đại Hắc chậm hơn tốc độ múc nước của Lâm Lăng, nên cô tạm thời không múc nước để tưới đồi nữa, mà cầm cuốc ra sườn đồi khác tìm rễ cây chưa bị mục nát.
Tiểu Lục rất khó hiểu: Tại sao nhất định phải tìm cây?
"Muốn giàu trước tiên phải trồng cây, cỏ làm sao sánh được với cây?" Lâm Lăng tiếp tục cúi đầu tìm rễ cây, tìm cả một buổi chiều mới tìm được hơn chục gốc thông chưa bị mục nát.
Lâm Lăng thúc đẩy dị năng để những cây thông này nảy mầm sinh trưởng, sau khi mọc thành cây con cao hơn chục cm mới dừng lại, sau đó lại đi múc một thùng nước tưới cho từng cây một, một cây tưới một gáo, một thùng nước cũng đủ.
Tiểu Lục khinh thường nhìn mấy cây con này: Sao chỉ có mấy cây?
"Có còn hơn không." Lâm Lăng không rõ những chuyện xảy ra giữa thời mạt thế, cũng không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới khiến cô phải tìm nửa ngày mới tìm được hơn chục gốc cây, không tìm được cũng không sao, cô sẽ nghĩ cách tìm hạt giống cây từ những nơi khác, nếu không được thì cô dùng dị năng thúc đẩy, để cây nhanh chóng lớn lên và đâm chồi.
Tiểu Lục lắc lắc lá trên đầu: Trồng nhiều cỏ đi.
"Ta muốn trồng cây." Lâm Lăng còn nhớ công viên rợp bóng cây xanh trước thời mạt thế, rừng núi trùng điệp, suối nước trong vắt, làng mạc tiếng cười nói rộn ràng, những thứ mà trước đây cô chưa từng để ý đến giờ đây lại trở thành ký ức đáng nhớ.
Lâm Lăng muốn tái hiện lại cảnh núi xanh nước biếc trong ký ức, dù có vất vả mệt mỏi hơn một chút cũng đáng, dù sao thì nhà nước cũng chia cho cô nhiều đất như vậy, không trồng nhiều cây một chút thì chẳng phải lãng phí sao?
Lâm Lăng hỏi Tiểu Lục: "Tiểu Lục, mi có biết chỗ nào còn cây không?"
Tiểu Lục lắc lá, tỏ ý không biết.