Chương 28: Keo kiệt

Đỉnh Núi Nhà Ta Thông Niên Đại

Hương Tô Lật 11-12-2023 22:51:23

Tiểu Bảo Châu không thèm để ý tới Phán Đệ. Nữu Tử nghe vậy cũng gật đầu nói: "Ừ, đi nhanh thôi." Phán Đệ ở một bên nhỏ giọng lầm bầm: "Thật keo kiệt, mình có hỏi bọn họ đào được ở đâu đâu." Phúc Tử khẽ đáp lại: "Hỏi thì có ích gì, bọn họ đào được nhiều như vậy, khẳng định là đã đào hết rồi!" Mấy cô bé thở ngắn than dài, đi theo con đường xuống núi. Bảo Châu Bảo Sơn thì vòng qua con đường này, qua một sườn núi khác đi về nhà. Bọn họ vừa vào tới cửa, Bảo Sơn liền xoa khuôn mặt Bảo Châu nói: "Em cười quá giả dối." Bảo Châu không có má lúm đồng tiền, nhưng mỗi lần cô bé dùng sức mím môi lại, thoạt nhìn giống như là đang cười ngọt ngào mang theo hai má lúm đồng tiền. Nụ cười này của cô bé được Thích Ngọc Tú gọi là nụ cười giả trân. Bảo Châu phồng má đáp lại: "Em cũng không phải chim hỉ thước, nhìn ai cũng phải cười vui vẻ." Bảo Sơn cười nói: "Em không phải chim hỉ thước, em là một chú heo nhỏ, suốt ngày kêu hừ hừ." Bảo Châu: "Dù sao em cũng không thích mấy người bọn Phán Đệ." Muốn biết lý do khiến cho Tiểu Bảo Châu không thích Phán Đệ, vậy phải kể từ năm Điền Đại qua đời. Năm đó nhà bọn họ mất đi sức lao động chính, mỗi ngày trôi qua đều cực khổ. Bảo Sơn Bảo Châu vô cùng nỗ lực, mỗi ngày đều hận không thể đào thêm chút đồ ăn, làm việc cần mẫn cho nên thu hoạch cũng nhiều. Vậy mà Phán Đệ lại nhẫn tâm lừa đi mớ rau dại của Bảo Châu. Từ đấy, Bảo Châu đem chị họ Phán Đệ đặt ở vị trí thứ nhất trong sổ đen của cô bé. Thậm chí còn ghét đến nỗi không gì sánh nổi. Cô bé bước chân thật mạnh vào nhà, Tiểu Bảo Sơn chạy nhanh xoa mặt em gái nói: "Là anh không tốt, anh không nên nói em là con heo nhỏ, anh mới là heo được chưa nào?" Bảo Châu bật cười giòn tan: "Em sẽ không giận anh đâu." Cô bé làm nũng: "Anh ơi, anh nấu cơm đi, em lười quá, muốn ngồi nghỉ ngơi một lúc." Bảo Sơn vui tươi hớn hở đáp: "Được!" Cậu mở tủ chén ra, lấy ra một chút đồ ăn ngày hôm qua, Bảo Châu lúc này đã đem Bảo Nhạc thả ra: "Bây giờ em sẽ nhặt rau dại, anh bỏ thêm vào một chút để nấu nha." Bảo Sơn: "Được, anh biết rồi." Hai anh em đều bận lu bù, Tiểu Bảo Nhạc ngoan ngoãn ngồi ở bên người chị, không hề quấy rối hai người. Bé con chống tay nâng khuôn mặt, cái mũi nhỏ hít hít nói: "Mấy ngày nay đồ ăn thật ngon." Bảo Sơn: "Chúng ta để vào cơm của mẹ hai miếng thịt đi, lại thêm một miếng trứng." Cậu hỏi ý kiến của em gái và em trai, tay nhỏ của Bảo Châu nhanh chóng giơ lên: "Được, em đồng ý!" Bảo Nhạc cũng bắt chước theo chị mình, bé con nói theo với giọng bập bẹ: "Đồng ý." Nói xong, Tiểu Bảo Nhạc lại nhỏ giọng hỏi: "Bảo Nhạc, cũng có thể, ăn thịt không?" Bé con miết hai ngón tay nhỏ vào nhau, khoa tay múa chân: "Một chút, một chút là được rồi." Bảo Châu cười hì hì hôn một cái lên trán em trai nói: "Có thể nha, chúng ta đều được ăn thịt, ai cũng có phần." Bảo Nhạc lập tức cao hứng lắc lư thân hình của mình, cậu vỗ cái bụng nhỏ nói: "Bảo Nhạc ăn thịt, không bị, đau bụng." Bảo Sơn: "..." Nhà bọn họ đã lâu không được ăn một giọt dầu nào, cậu là người duy nhất bị tiêu chảy, ngay cả Tiểu Bảo Nhạc yếu ớt đều không bị. Bảo Sơn đánh giá Tiểu Bảo Nhạc, cảm thấy đứa bé này đang cố ý chê cười mình. Bảo Châu cười hì hì, tìm cớ cho sự thèm ăn của mình nói: "Thời tiết nóng bức, để đồ ăn hỏng rồi sẽ lãng phí, trực tiếp đem ra ăn hết cho rồi." Vì vậy, cái gì nên ăn thì phải ăn ngay. Ba đứa bé nhìn nhau rồi cùng cười hề hề, có vẻ khoái chí lắm. "Khương Lãng, anh còn nghĩ nữa làm gì, mấy đứa bé đó đã nói là chúng không bị lạc đường. Chúng ta cần gì phải đi tìm cho mệt. Nhanh đi về thôi." Một người đàn ông đang túm một người khác lại rồi nói. Người được gọi là Khương Lãng nói: "Tôi vẫn muốn qua đó nhìn xem, tôi không yên tâm." "Không yên tâm cái gì?" "Anh nhìn núi bên này đi, đâu giống có người sinh sống, nếu hai đứa bé xảy ra chuyện gì thì phải làm sao? Tôi vẫn muốn qua nhìn xem một cái mới có thể yên tâm." Người bên cạnh đổi sắc mặt tái nhợt, nhìn đáng thương vô cùng: "Mẹ của con ơi, đi qua đó mất bốn năm giờ đồng hồ đó? Ô ô ô..." Khương Lãng: "Anh đi nhanh hơn một chút là được mà." Bảo Sơn xuống núi đưa cơm cho mẹ, Bảo Châu cũng không nhàn rỗi, cô bé ở nhà cho gà rừng ăn và thu hoạch trứng. Trong nhà lại bắt đầu phải tiết kiệm đồ ăn. Các loại rau nếu non một chút thì có thể ăn, già một chút thì đem phơi thành rau khô, mùa đông đem ra nuôi gà. Tiểu Bảo Nhạc ngồi ở một bên ngoan ngoãn, nhìn được một lúc, nó liền bắt chước bộ dáng làm việc của Bảo Châu. Bảo Châu nhìn nó chăm chú, thằng bé thế mà lại không nghịch ngợm.