Chân Minh Châu cảm thấy thật là làm khó cô mà, không biết gì về y học mà lại gặp phải một tình huống vô cùng khó khăn.
Không có sự giúp đỡ, cô chỉ có thể cố gắng nhớ lại những gì giáo sư Vu đã hướng dẫn, sau đó xử lý một cách đơn giản. Cô chỉ cố định lại cái chân bị gãy, còn hơn thế nữa thì cô không làm được. Chỉ vậy thôi mà cả người cô mồ hôi nhễ nhại.
Chân Minh Châu thở ra một hơi, nói: "Anh thật sự là biết làm khó người khác."
"Đa tạ tiên cô giúp đỡ." Sắc mặt Nguyên Tuấn tái nhợt, nhưng vẫn muốn đứng dậy quỳ xuống cảm tạ.
Dưới đầu gối đàn ông có vàng, nhưng với ân nhân cứu mạng thì có quỳ cũng đáng.
Chỉ là Chân Minh Châu rất nhanh đã cản hắn lại, cô tức muốn ói máu, nói: "Anh thành thật một chút, tôi vốn chỉ giúp anh xử lý đơn giản thôi, nếu lộn xộn cuối cùng bị tàn phế thì đổ lỗi cho ai?"
Cô lại nói: "Chỉ cần nói cảm ơn là được rồi không cần quỳ, tôi không nhận nỗi."
Trước đó Chân Minh Châu đã gặp qua hai người đến từ cổ đại là Lý Quế Hoa và Tiểu Thạch Đầu đều là những người nhịn đói đã lâu lại gầy như que củi nên cần ăn những món thanh đạm, nhưng với người trước mặt này thì không cần.
Người này xem ra không bị đói khác, nhưng lại bị thương nên càng khó giải quyết hơn.
Chân Minh Châu nhìn hắn, nói: "Anh mất máu quá nhiều nên tôi nấu canh gan heo cho anh ăn."
Nguyên Tuấn lập tức đáp lại: "Cảm ơn tiên cô."
Chân Minh Châu cảm thấy thân phận người này không bình thương, địa vị cũng không thấp sao ánh mắt lại kém như vậy chứ.
Cô rõ ràng không thích cách gọi "tiên cô", nhưng hắn cứ năm lần bảy lượt gọi như vậy.
Thế nhưng quên đi, dù sao thì ngày mai hắn cũng rời đi nên cô không thèm so đo.
Cô xoay người đi vào phòng bếp, đi được nửa đường liền quay đầu lại, nói: "Anh ngồi yên đợi tôi, đừng cử động."
Nguyên Tuấn gật đầu: "Được."
Hắn nhìn thấy bóng dáng Chân Minh Châu biến mất sau phòng bếp. Một bên bếp có cửa sổ lớn hướng ra phòng khách nên hắn có thể nhìn thấy cô đang cuối đầu cắt cái gì đó dáng vẻ rất nghiêm túc cũng rất dịu dàng.
Chỉ là trong khoảng thời gian ở chung ngắn ngủi, Nguyên Tuấn biết tính cách của cô không phải dạng ôn nhu, dịu dàng. Cũng không biết tại sao cô ấy lại lựa chọn con đường tu đạo này.
Chẳng qua việc này không liên quan đến hắn, hắn chỉ tò mò vì sao bản thân có thể đến một nơi thần kỳ như vậy. Mặc dù hắn nghe lời không cử động nhưng vẫn quan sát xung quanh. Ở đây có thể tuỳ ý thấy được những mảng pha lê trân quý, những "ngọn nến" sáng ngời còn có rất nhiều đồ vật hắn chưa từng nhìn thấy.
Hắn dường như không biết các vật dụng này, nhưng lại cảm nhận được giá trị tồn tại của nó. Chỉ cần lấy ra một trong những vật dụng này cũng đều là thứ người khác cực kỳ trân quý.
Thậm chí lúc này Nguyên Tuấn rất muốn cảm ơn các hoàng huynh của hắn. Tuy rằng không biết ai sai người ám sát hắn, nhưng nếu không nhờ lần ám sát này thì hắn đã không có dịp đến nơi thần kỳ như vậy, còn gặp được tiên cô.
Nơi này không chỉ thần kỳ mà tiên cô còn rất xinh đẹp.
Nguyên Tuấn nghiêng đầu nhìn về phía Chân Minh Châu, lúc này Chân Minh Châu cũng lau tay, nhìn về phía người đàn ông bị thương, kéo một chiếc ghế dựa ngồi đối diện hắn với tư thế "hỏi cung", lên tiếng: "Chúng ta nói chuyện một chút đi. Tôi muốn biết anh là ai, đến từ nơi nào?"
Nguyên Tuấn kéo kéo quần áo khoác trên người, nói: "Tôi gọi là A Cửu, đến từ kinh thành. Tôi đến đây làm ăn buôn bán thì gặp phải cướp bóc. May mắn được tiên cô cứu giúp."
Dù được Chân Minh Châu cứu giúp, nhưng vào lúc này hắn cũng không thể nói ra hết mọi chuyện.
Chân Minh Châu nhướng mày, cũng không biết có tin hay không, chỉ đơn giản "Ồ" một tiếng. Cô đánh giá Nguyên Tuấn từ trên xuống dưới, tiếp tục hỏi: "Hiện tại là triều đại gì?"
Nguyên Tuấn sửng sốt nhìn Chân Minh Châu, lắp bắp hỏi lại: "Cô, cô không biết sao?"
Chân Minh Châu nói rất hợp tình hợp lý: "Tôi sống ẩn cư, không biết không phải là chuyện rất bình thường sao? Anh nói tiếp đi."
Nguyên Tuấn hơi trầm mặc, nói: "Hiện tại là Túc triều năm Vĩnh Vượng thứ năm."
Chân Minh Châu: Quả nhiên là đến cùng thời đại với Lý Quế Hoa và Tiểu Thạch Đầu.
Cô cười như không cười, nói: "Tôi cảm thấy việc kinh doanh của anh nhất định không được tốt."
Nguyên Tuấn không hiểu vì sao tiên cô lại đột nhiên nói đến vấn đề này. Vốn dĩ hắn chỉ bịa chuyện nên chỉ có thể xấu hổ cười.
Chân Minh Châu: "Nơi này khắp nơi hạn hán, dân chúng đói khổ; thế nhưng lại còn có người đến đây buôn bán. Anh bán cho ai vậy?"
Nguyên Tuấn: "..."
Cô liếc nhìn Nguyên Tuấn, cảm thấy người này tỏ vẻ đơn thuần nhưng nói chuyện lại không thành thật.
Cũng may chỉ có một ngày, ngày mai liền để hắn rời đi.
Thẩm Nham cũng đã nói qua nếu người xuyên đến là người trưởng thành thì không thể nào giữ lại, như vậy quá nguy hiểm.
Chân Minh Châu nói thầm: "Ngày mai liền để người này rời đi. Mình mở homestay nhưng lại không có được người khách bình thường."
Chân Minh Châu cảm thấy vô cùng phiền muộn. Chắc chắn lúc trước đầu óc cô có vấn đề mới chi ra 300 vạn để sửa chữa homestay. Nếu biết sớm không có khách thì sửa chữa làm gì chứ?
Người tên A Cửu này không trả tiền thuê nhà thì đâu thể tính là khách trọ. Không những không thu được tiền mà còn tốn kém một phần gan heo của cô.
Chân Minh Châu kín đáo thở dài, đang định xem gan heo đã chín chưa liền nghe Nguyên Tuấn nói: "Tôi có tiền."
Chân Minh Châu: "Hả?"
Nguyên Tuấn chân thành nói: "Tôi có tiền thì có thể trọ lại thêm vài ngày sao? Tôi muốn ở lại."
Nếu đã là khách điếm hẳn là hắn có thể trọ lại, đúng không?
Nguyên Tuấn lập tức lấy túi tiền ra: "Tôi có hạt dưa vàng."
Chân Minh Châu: "Cái gì?"
Nguyên Tuấn không muốn bị đuổi đi nên nhanh chóng nói: "Tôi có tiền trọ, hạt dưa vàng có thể sử dụng được không?"
Không biết tiên cô có thích vàng bạc hay không? Nếu không thì hắn vẫn còn trâm ngọc đang cài...
"Có thể!" Chân Minh Châu lập tức đáp ứng.
Nguyên Tuấn: "..." Thì ra tiên cô thích vàng bạc.