Vương Quý nhỏ giọng nói với Lý Diên Khánh:
- Dường như quyển sách này đọc rất hay, chờ lát nữa chúng ta cũng đi mua một bản đi.
Lý Diên Khánh liền gật đầu, hắn nhất định phải đi mua một bản, dường như bán được không tồi.
Chờ khoảng nửa canh giờ, chân Lý Diên Khánh gần như đông cứng. Một tiếng chuông vang lên, nghi thức khai mạc Hội Đồng Tử rốt cuộc bắt đầu. Sư phụ tám học đường vây quanh ba quan viên nói cười đi ra từ trong đường, trong ba người Lý Diên Khánh chỉ biết một mình Học Chính Diêu Vạn Niên.
Thang Hoài thấp giọng nói với mọi người:
- Ở giữa là Lưu Tri Huyện, bên trái là Mã Huyện Thừa, bên phải là Học Chính.
Ba người họ đúng là quan bình thẩm của Hội Đồng Tử lần này.
Lưu Tri Huyện dung mạo rất bình thường, làn da tương đối trắng, chẳng qua khí chất không tồi, dáng người cao gầy, có vài phần tiên phong đạo cốt của người xuất gia.
Trái lại dáng dấp Mã Huyện Thừa bên cạnh để lại ấn tượng sâu sắc cho người khác, gương mặt kia còn dài hơn con lừa, đôi mắt trắng nhiều hơn đen, dường như một con nòng nọc đang di chuyển trong chén sứ trắng, đây chính là tứ bạch nhãn thường nói, lại gọi xà nhãn, từ bề ngoài có thể cảm giác được Huyện Thừa này không phải người lương thiện.
Lúc này, Lý Diên Khánh bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, phụ thân không phải là thi thay cháu trai của Huyện Thừa mới xảy ra chuyện sao? Chẳng lẽ chính là Mã Huyện Thừa này? Mặc dù đó là chuyện cũ bốn năm trước, nhưng trực giác nói cho Lý Diên Khánh, hẳn là Huyện Thừa này.
- Các học sinh vất vả rồi!
Tri Huyện Lưu Trinh mở miệng:
- Từ sau khi bản huyện sáng lập Hội Đồng Tử, năm nay đã là lần thứ năm, ở đây phải nói cho mọi người một tin tức tốt, tám người tham gia Hội Đồng Tử năm thứ hai tham gia thi Châu hai tháng trước, trong đó bảy người trúng cử nhân, sang năm sẽ vào kinh tham gia thi Tỉnh, chuyện này chấn động Tương Châu, ngay cả Tri Châu cũng quyết định sẽ đến quan sát Hội Đồng Tử lần này. Điều này nói rõ bản huyện sáng lập Hội Đồng Tử là hoàn toàn chính xác...
Tri Huyện Lưu Trinh càng nói càng kích động. Đám học sinh phía dưới cũng bàn luận xôn xao. Tám người thi bảy người đậu, tỷ lệ này quả thực khiến người ta sợ hãi thán phục. Vương Quý bĩu môi nói:
- Đây còn không phải kết quả cố gắng của bản thân, nói Hội Đồng Tử giống như cao da chó vậy, vừa bôi là linh.
Nhạc Phi lắc đầu, không đồng ý cách nhìn của Vương Quý:
- Không thể nói như vậy, chúng ta chỉ khổ luyện hai mươi ngày thu hoạch đã rất lớn, nhưng ta nghe nói mấy xã khác đã bắt đầu huấn luyện từ nửa năm trước, Hội Đồng Tử rèn luyện người rát tốt, điểm này không thể phủ nhận.
Lý Diên Khánh không nghe họ nói gì, sự chú ý của hắn vẫn ở trên người Mã Huyện Thừa kia. Hắn phát hiện lúc Tri Huyện nói đến 'Hội Đồng Tử hoàn toàn chính xác', Mã Huyện Thừa lại lơ đãng nhếch miệng, lộ thần sắc khinh thường. Dù biểu tình này thoáng qua liền mất, rất khó nhận ra, nhưng vẫn bị Lý Diên Khánh tỉ mỉ nắm được. Hắn âm thầm suy nghĩ trong lòng, hóa ra giữa Tri Huyện và Huyện Thừa cũng giấu diếm mâu thuẫn à!
Lưu Tri Huyện nói chuyện gần một khắc mới chính thức tuyên bố Hội Đồng Tử lần thứ năm sẽ bắt đầu, tiếp theo chính là nghi thức rút thăm, do bốn nhà đứng đầu năm ngoái rút thăm, quyết định đối thủ vòng thứ nhất, dưới thẻ trúc viết tên bốn học đường xếp hạng cuối năm ngoái, tất cả mọi người hi vọng có thể rút được học đường trấn Lộc Sơn, điều này có nghĩa vòng thứ nhất qua cửa nhẹ nhõm.
Sau khi Học Chính Diêu Vạn Niên lặp lại các loại quy tắc, liền cầm một ống trúc chứa bốn thẻ thăm đi tới trước mặt sư phụ bốn học đường. Học đường trấn Dũ Lý, học đường nhỏ Huyện Học Thang Âm, học đường Vụ Bản Thang Âm, còn có học đường trấn Vệ Nam.
Mà bốn thẻ thăm là học đường trấn Long Dương, học đường xã Vĩnh Tế, học đường trấn Lộc Sơn và học đường xã Thang Bắc.
Thật ra huyện Thang Âm không chỉ có tám học đường này, còn có mấy chục tư thục, thôn học, trường xã các loại, số người nhiều một chút hai ba mươi người, ít một chút tầm mười người, nhưng học đường nhà nước chỉ có tám.
Mắt thấy rút thăm đã bắt đầu, tất cả học sinh đều nhìn lại bốn tiểu học đệ học đường trấn Lộc Sơn, trong mắt tràn ngập ý trêu tức, năm nay không biết ai có thể nắm được con nai này?
Lúc này, sư phụ Hà Chấn của trấn Vệ Nam đột nhiên cười to một tiếng:
- Ta rút trúng rồi!
Tất cả mọi người hiểu được ý của gã, năm nay chính là học đường trấn Vệ Nam giao đấu học đường trấn Lộc Sơn. Trong sân xôn xao, Lưu Tri Huyện hơi bất mãn hắng giọng một cái, Hà Chấn mới ý thức được sự thất thố của mình, vội vàng cười bồi xin lỗi.
Lưu Tri Huyện gật đầu nói:
- Đều đã rút rồi, Học Chính tuyên bố đi!
Diêu Vạn Niên đi tới phía trước cao giọng nói:
- Tiếp theo ta tuyên bố kết quả rút thăm, trấn Dũ Lý đối đầu xã Vĩnh Tế, Huyện Học Thang Âm đối đầu trấn Long Dương, Vụ Bản Thang Âm đối đầu xã Thang Bắc, trấn Vệ Nam đối đầu trấn Lộc Sơn. Thời gian là giờ thìn buổi sáng ngày mai, địa điểm tại Cần Miễn Đường của Huyện Học, đến trễ coi như từ bỏ nhận thua.
Nghi lễ kết thúc trong tiếng ồn ào, bốn học sinh trấn Vệ Nam kích động ôm nhau, dường như họ đã sớm giành được thắng lợi. Diêu Đỉnh đi tới vỗ bả vai mấy học trò của mình cười nói:
- Thật ra vận may của chúng ta không tồi, rút được lá thăm tốt.
Tất cả mọi người cười khổ, vòng thứ nhất không gặp được học đường trấn Dũ Lý và học đường xã Thang Bắc, vận may của họ đã không tồi rồi.
Diêu Đỉnh lại nói:
- Chờ lát nữa Học Chính sẽ đặc biệt nói rõ quy tắc cuộc thi cho tám vị sư phụ, ta cũng phải tham gia, tự các ngươi trở về khách sạn ăn gì đó, giữa trưa có thời gian thì viết chữ, hoặc là xem sách, không được chạy loạn bên ngoài.
Bốn người đáp ứng, liền đi theo mọi người ra ngoài Huyện nha. Vương Quý cười nói với Nhạc Phi và Thang Hoài:
- Ta và Khánh ca nhi muốn tới hiệu sách, các ngươi có muốn đi cùng không?
Thang Hoài cho Vương Quý một cước, chuyện tốt như vậy mà còn phải thương lượng với gã. Ba người cùng nhìn lại Nhạc Phi, Nhạc Phi do dự một chút liền gật đầu đáp ứng. Người đọc sách mà, ai không muốn dạo chơi hiệu sách.
Lần này tới huyện thành tham gia Hội Đồng Tử, Lý Đại Khí cho con trai một quan tiền tiêu vặt. Tiền tiêu vặt đặt ở khách sạn, trong lòng Lý Diên Khánh chỉ có một túi tiền da nai nhỏ, bên trong chứa một trăm văn tiền. Đồng tiền nặng trĩu kêu đinh đương, khiến Lý Diên Khánh có dục vọng mãnh liệt tiêu xài chúng.
Họ vừa đi được một đoạn, liền thấy một sạp hàng bán quà vặt phía đối diện. Bốn người vây lại, Lý Diên Khánh mời khách, mua cho mỗi người một cái tiêu chùy cùng một nắm bột đậu lọc, dùng giấy bọc lại, hết thảy tiêu hết hai mươi văn tiền. Tiêu chùy chính là bánh rán sau này, dùng bột gạo nếp chiên bằng dầu, bên trong rỗng ruột, bên ngoài bọc một lớp tiêu đường, ba văn tiền một cái, nắm bột đậu lọc là bánh đậu dầu chiên, hai văn tiền một cái.
Lý Diên Khánh còn nhìn thấy bánh hấp nước đường mà hắn thích nhất, đáng tiếc họ muốn tới hiệu sách, tay dính đường không tiện lắm, hành đành tạm thời từ bỏ.
Bốn người vừa đi vừa ăn, đi trên đường hết nhìn đông ngó tây. Dưới chân tuyết đọng, Vương Quý và Thang Hoài còn không nhịn được nặn thành người tuyết, bốn người chỉ có Lý Diên Khánh là lần đầu tiên tới huyện, hết thảy trong huyện đều tràn ngập tò mò đối với hắn.