Chương 252: Biến mất

Ngũ Hành Thiên

Phương Tưởng 25-07-2021 06:59:25

Lâu Lan đi trước dẫn đường. Kiếm Thai biến mất, năng lực trinh sát của Ngải Huy suy giảm rất lớn, cũng còn may là có Lâu Lan. Lâu Lan dẫn họ đi ngoắt nghoéo rẽ trái quẹo phải, vượt phố qua hẻm, luôn có thể tìm ra được những đường tắt không quá nguy hiểm. Lâu Lan vô cùng mẫn cảm đối với Huyết Linh lực, có thể phát hiện ra Huyết Thú từ rất xa. Năng lực đó đã phát huy ra tác dụng quan trọng vào thời điểm này. Đôi lúc, khi không thể nào tránh khỏi, đám thợ thủ công sẽ tạm thời dừng lại ẩn nấp, còn Ngải Huy lặng lẽ lẻn tới, sau khi tiêu diệt Huyết Thú xong mọi người lại tiếp tục tiến tới. Rất may là mấy con Huyết thú mà họ liên tục gặp phải đều có năng lực không đáng kể. Thợ thủ công phía sau cắn răng bạnh cả quai hàm, cố hết sức lực khiêng kim châm, bám sát không rời. Tới lúc này, mỗi một người đều đang dốc hết sức bình sinh. "Phía trước chính là Hố trời!" Vị thợ cả lớn tiếng hô, mọi người lập tức phấn chấn tinh thần. Đi hết con đường phía trước là sẽ tới Hố trời. Điều làm cho họ vui mừng nhất là trên đường phố không có Huyết Thú. Lâu Lan bỗng nhiên dừng lại ở ngay đầu con phố, Ngải Huy và đám thợ thủ công cũng dừng lại. Lâu Lan nói: "Ngải Huy, bên trong có năm con Huyết Thú." "Nhiều như vậy cơ à?" Ngải Huy khẽ giật mình. Hắn liếc nhìn một lượt: "Hình như không nhìn thấy đâu cả, Lâu Lan." "Chúng đang ẩn núp." "Vậy chúng ta đổi đường khác." Tiếng Lâu Lan và Ngải Huy thảo luận khá lớn, năm kẻ mai phục nghe thấy thiếu chút là hộc máu. Bọn chúng cứ tưởng mình đã ẩn nấp rất kín, không ngờ lại bị kẻ địch phát hiện. Sa Ngẫu của Ngải Huy phát hiện ra bằng cách nào? Huyết Thú? Bọn chúng lại bị coi là Huyết Thú! Vừa mới trải nghiệm quá trình chuyển biến từ dã thú thành người, đối với việc bị coi là Huyết Thú, trong lòng bọn chúng vô cùng phản cảm lẫn bài xích. Nhất là kẻ vẫn còn trẻ là Thạch Vĩ, thiếu chút nữa đã lao ra. Mấy người đều nhìn lão Lôi, chờ đợi gã ra chỉ thị tiếp theo. Lão Lôi có kinh nghiệm phong phú, vẫn bình thản như không. Đừng thấy vừa rồi gã cười nhạo Nghiêm Hải mà nhầm, thực ra trong lòng không hề coi thường Ngải Huy một chút nào. Mai phục bị phát hiện khiến cho gã cảm thấy bất ngờ, nhưng vẫn không lựa chọn lao ra. Với kẻ trẻ tuổi là Thạch vĩ, khi nghe thấy chính mình bị ngộ nhận là là Huyết Thú, đã cảm thấy tức giận, nhưng lão Lôi lại phát hiện ra cơ hội ẩn chứa trong sự ngộ nhận đó. Đối phương cho rằng bọn họ là Huyết Thú, một phán đoán sai lầm như vậy vừa khéo có điểm để lợi dụng đối với bọn chúng. Đầu óc lão Lôi nhanh chóng vận chuyển, suy nghĩ tìm cách lợi dụng điểm này. Nhất là sau đó nghe thấy khi nhóm người Ngải Huy thảo luận đã nói phải đi Hố trời, lão Lôi càng bình tĩnh hơn. Muốn tới Hố trời, nhất định phải đi qua chỗ bọn chúng. Nếu không thì họ sẽ cần phải đi theo một cung đường vòng rất lớn. Lão Lôi không nóng nảy một chút nào. Hơn nữa, gã cảm thấy vô cùng hứng thú với cây cột đồ sộ kia. Trong đầu gã có dự cảm, cây cột này nhất định là một vật vô cùng quan trọng. Gã bị đẩy vào Thương binh doanh tương đối sớm, lúc ấy vẫn chưa có kế hoạch "Dùng thành làm vải". Mặc dù hoàn toàn không biết gì về cây châm đó, nhưng giác quan nhạy cảm vẫn giúp gã phát hiện vật này không phải bình thường. Ngay khi lão Lôi nhìn thấy Ngải Huy và Sa Ngẫu của mình ghé vào nhau thì thầm, trong lòng chợt thoáng cảm thấy kinh ngạc. Sa Ngẫu này có vẻ không hề tầm thường một chút nào! Đối với bất cứ thứ gì không tầm thường, gã đều đề phòng ở mức tối đa. Một lát sau, Ngải Huy đi đến cạnh viên thợ cả nói mấy câu. Bởi khoảng cách quá xa nên không nghe thấy gì, nhưng bọn chúng vẫn có thể nhìn thấy gương mặt viên thợ cả chợt thoáng hiện lên nét quái dị. Quái dị? Hai người đó nói cái gì? Lão Lôi chợt nắm bắt được điều gì đó, nhưng khi ngẫm nghĩ lại thì lại không lần ra đầu mối. Nghiêm Hải cừu hận liếc nhìn lão Lôi. Mình rõ ràng là đội trưởng, không ngờ lại bị mọi người tẩy chay. Nhất định là bởi vì cái lũ này ghen tị mình được đại nhân hết sức tín nhiệm! Cứ chờ đấy, nếu các ngươi hành động thất bại, các ngươi thừa biết lửa giận của đại nhân sẽ kinh khủng tới mức độ nào. Y quyết định, đến lúc đó nhất định sẽ không xin xỏ cho cái lũ này một câu. Tuy trong lòng oán thầm muôn vàn lần, nhưng y cũng không dám lao ra. Năng lực của y yếu nhất trong số năm người, nỗi sợ hãi đối với Ngải Huy cũng là sâu sắc nhất. Y đã tận mắt nhìn thấy cuộc chiến đường phố khủng bố. Đến bây giờ, cảnh tượng đáng sợ đó vẫn thường xuyên xuất hiện trong những cơn ác mộng của y. Lão Lôi kiên nhẫn chờ đợi, không cần thiết phải vội lao ra. Theo gã thấy, giờ là thời điểm nguy hiểm nhất. Một khi bị Nguyên Tu chú ý tới, chúng sẽ chắc chắn rước lấy hậu quả bị nhiều Nguyên Tu nhào đến tấn công hơn nữa. Trong suy nghĩ của Nguyên Tu, tầm quan trọng của Huyết tu và Huyết Thú hoàn toàn khác nhau, mức độ cừu hận cũng hoàn toàn không giống nhau. Nếu như bị Huyết tu phát hiện ra, bọn chúng chắc chắn sẽ bị tấn công liên tục cho đến chết. Lão Lôi không phát ra mệnh lệnh, những kẻ khác vẫn ẩn nấp nguyên tại chỗ, không hề nhúc nhích. Một lát sau, Ngải Huy cũng vẫn bất động. Lão Lôi cũng chẳng thèm động đậy, bình tĩnh khác thường. Kiên nhẫn là tố chất mà một vị thợ săn lão luyện phải có. Trải nghiệm phong phú cùng với kinh nghiệm chiến đấu khiến cho gã có thể duy trì kiên nhẫn ở mức tuyệt đối. Lại một lát sau, Ngải Huy vẫn đứng im không hề nhúc nhích. Lão Lôi chợt cảm thấy có điều gì đó không đúng. Trong thời điểm hỗn loạn nguy hiểm thế này, những Nguyên Tu khác chắc phải liều mình rồi, kẻ nhát gan thì tìm chỗ ẩn trốn mới đúng, nhưng thằng ôn này lại đứng giữa chiến trường nguy cơ bốn phía, bất cứ lúc nào cũng có thể Huyết Thú tập kích mà vẫn không nhúc nhích, chấp nhận số mệnh rồi sao? Xác thực là rất kỳ quái! Lão Lôi càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái. Gã nheo cặp mắt sáng quắc lại, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thủng Ngải Huy. Gã chợt mở bừng hai mắt, chờ đã, Sa Ngẫu của Ngải Huy? Sa Ngẫu có vẻ không tầm thường kia đâu rồi? Ánh mắt sắc bén quét một lượt khắp toàn trường. Lão Lôi kinh ngạc vô cùng, Sa Ngẫu của Ngải Huy không ngờ lại biến mất không còn thấy bóng dáng ngay trong tầm mắt của bọn chúng. Nhưng đúng lúc này, Ngải Huy động. Giống như vừa mới trải qua một cuộc khảo sát dài lê thê, người đá đã có tính mạng, Ngải Huy động. Không riêng gì Ngải Huy, ngay cả ba người thợ thủ công khiêng cây cột cũng động. Lão Lôi lại giật mình bừng tỉnh, hượm đã, chỗ mà đám thợ thủ công đang đứng, chẳng phải là ngay bên cạnh nơi Sa Ngẫu đã biến mất hay sao? Một thợ thủ công đột nhiên biến mất. Hả? Cây cột biến mất rồi. Hả? Hai thợ thủ công còn lại cũng biến mất rồi. Hả! Ngải Huy quay người vẫy chào về phía lão Lôi, sau đó cũng biến mất không còn thấy bóng dáng. Đối phương đã phát hiện ra gã từ lâu! Lão Lôi đứng bật dậy, trong lòng đầy ngạc nhiên lẫn khó hiểu. Gã không hiểu thực ra đã xảy ra chuyện gì. Nếu đối phương đã phát hiện sự hiện hữu của mình, tiếp tục ẩn núp sẽ không còn ý nghĩa gì nữa, gã quyết định chủ động xuất kích. Lão Lôi bước ra khỏi chỗ ẩn nấp, những kẻ khác thấy thế cũng đồng loạt đi ra, gương mặt cả bọn đều mang vẻ ngạc nhiên lẫn khó hiểu. Cảnh tượng vừa rồi thật sự quá quái dị. Năm người cẩn thận từng li từng tí đi tới chỗ Ngải Huy vừa đứng, bọn hắn lo lắng động tác vừa rồi đối phương nhằm dụ bọn chúng xuất hiện. Đến lúc đi đến nơi, khi bọn chúng nhìn thấy một cái động ngầm thẳng đứng sâu hoắm trên mặt đất, kẻ nào cũng trợn mắt há hốc mồm. Nhất là lão Lôi, mặt lúc đen xì lúc đỏ bừng. "Chậc chậc, quả nhiên không hổ là Lôi Đình Kiếm Huy! Chỉ mỗi cái tên đã dọa chúng ta sợ tới mức không dám nhúc nhích, cứ như vậy tiêu sái thong dong đào một cái động ngầm ngay trước mặt chúng ta, quả thực đã giúp trình độ mất mặt của chúng ta vươn lên một tầm cao mới. Nếu những người khác biết được, không biết sẽ cười khoái chí đến mức nào. . ." Nghiêm Hải không nhịn được buông lời châm chọc khiêu khích, trong lòng rất phấn khích. Y rất thích nhìn thấy lão Lôi nếm quả đắng, kẻ này càng mất mặt y càng vui sướng. Bốp! Một bàn chân giáng mạnh vào giữa mặt y. Nghiêm Hải lập tức giống như bị dã thú húc cho một cú, bắn văng đi, nện thẳng vào giữa một đống đổ nát, bất tỉnh nhân sự. Lão Lôi thản nhiên như không thu chân lại, nhưng gương mặt lại tỏ ra phẫn nộ, khiến cho gã có vẻ giống như một con sư tử đang gầm gừ, bất cứ lúc nào cũng muốn nhào tới cắn người. Những người khác nhìn thấy thế, đua nhau cụp mắt xuống. Lão Lôi tàn nhẫn, bọn chúng thực sự rất kiêng dè. Lão Lôi không thèm nói một câu, là người đầu tiên nhảy xuống, ba kẻ còn lại nhìn lẫn nhau. "Bỏ mặc tên kia sao?" "Ngươi muốn giúp?" "Không muốn, léo nhéo suốt ngày, nhìn là đã thấy phiền." "Vậy cứ để cho hắn chết đi." Ba người nối đuôi nhau nhảy xuống động ngầm, nhanh chóng đuổi kịp lão Lôi. Lòng động rộng rãi khiến cho cả bọn phải giật mình. Trong thời gian ngắn như thế, vậy mà có thể im hơi lặng tiếng đào được một động ngầm sâu tới thế này. Kể cả là Sa Ngẫu, có năng lực làm đến mức độ này thì đã là vô cùng hiếm thấy. Thạch Vĩ chợt thì thào: "Giờ Sa Ngẫu đã mạnh đến mức độ này rồi sao?" Nghe thấy tiếng xì xào sau lưng, Lão Lôi không kìm được giận dữ mắng: "Câm miệng, ít nói thôi." Còn chưa dứt lời, một điểm sáng lạnh lẽo đột nhiên bay từ dưới chân lão Lôi lên, tốc độ nhanh như tia chớp, chỉ trong nháy mắt đã sắp đánh trúng cổ họng gã, Không tốt! Có mai phục! Lông tóc toàn thân dựng đứng, lão Lôi đạp mạnh chân nhanh chóng lui lại, hai tay đan chéo nhau bảo vệ cổ họng. Long chuy kiếm sắp đâm trúng cổ họng lão Lôi, đột nhiên lưỡi kiếm gập lại giống như một con rắn dẻo quẹo, chuyển hướng đâm tói lồng ngực gã. Đinh! Tiếng kim loại va chạm vang lên. Ngải Huy cảm giác giống như đâm trúng một cây cột sắt, Long chuy kiếm của hắn chui vào lồng ngực lão Lôi tầm hai thốn rồi không thể đâm vào sâu hơn được nữa. Lão Lôi đỏ mặt tía tai. Cứng rắn ngăn đón một kiếm đó, khí huyết trong cơ thể gã sôi trào. Ngải Huy thật sự không ngờ da thịt đối phương lại cứng rắn như sắt thép. Cho dù bản thân đã tu luyện thành Đồng Bì, da thịt hắn cũng tuyệt đối không thể sánh bằng. Nhưng kiếm thuật của hắn đã tiến bộ nhảy vọt, vừa cảm thấy mũi kiếm bị kẹt cứng, tay hắn đã tự động rung lên nhè nhẹ. Long chuy kiếm liên tục rung động, giống như lưỡi rắn thụt thò. Tà Thiết. Chưa đến một giây, Ngải Huy nhanh như chớp liên tục đánh ra tám lần chiêu Tà Thiết. Không biến hóa phức tạp, chỉ có chính xác, tốc độ xuất chiêu cực nhanh. Trình độ kiếm thuật vươn lên tầm cao mới, đã được thể hiện ra mức tận cùng trong lần công kích này. Kiếm ảnh của tám chiêu Tà Thiết chồng lên nhau ở một chỗ. Lúc này, Long chuy kiếm giống như một cái cưa chuyển động với tốc độ cao. Long chuy kiếm kẹt trong cơ thể đột nhiên bị kéo ra cùng với máu thịt, lão Lôi chợt cảm thấy lồng ngực nóng rực lên, phía trước lồng ngực đột nhiên nổ bùng ra một đám bụi máu li ti, che kín tầm nhìn của gã. Lão Lôi nổi giận gầm lên một tiếng, tung chân phải đá thẳng ra. Lại thất bại, đối phương giống như một bóng ma, rõ ràng gần mình như thế cơ mà. Bắp đùi của gã bỗng dưng nhói đau, mình lại bị đâm thủng một lần nữa. Gã thậm chí có thể cảm nhận được, khi đâm thủng cơ thể mình, kiếm của đối phương tạo ra một loạt cảm giác đau đớn cấp tập. Kiếm của đối phương có hình dạng rất kỳ quái, là nhuyễn kiếm! Lão Lôi bảo vệ chặt chẽ đầu và cổ họng của mình. Chỉ cần hai nơi này không bị đâm trúng, gã sẽ chẳng phải lo đến tính mạng. Cố kiềm chế nỗi sợ hãi cùng cực đang chiếm cứ tâm trí, gã không ngừng lùi lại phía sau. Tiếng mắng chửi giận dữ và tiếng bước chân của đồng bọn ở phía sau đã còn cách gã không quá xa, chẳng mấy chốc nữa tình thế sẽ thay đổi. Chiếm ưu thế về mặt số lượng, bọn chúng nhất định có thể tiêu diệt cái tên Lôi Đình Kiếm Huy chết tiệt này! Lão Lôi âm thầm gầm rú. Cánh tay bảo vệ đầu, nhưng cũng che khuất mất tầm nhìn, gã không nhìn thấy Long chuy kiếm giống như rắn độc đang lén lút trong bóng tối, trườn theo một quỹ tích trí mạng mà nguy hiểm, lặng lẽ tiếp cận. Thân kiếm lóe lên kiếm ảnh. Kiếm ảnh không ngừng trở nên đậm nét, thân kiếm run rẩy. Ngay trước khi mũi kiếm sắp chui vào vết thương chỗ lồng ngực lão Lôi, hào quang chói mắt bừng sáng đến đỉnh điểm, kiếm rung lên bần bật, lực lượng đã tích trữ ở trong thân kiếm tràn ra đầu mũi. Huyền Nguyệt! Một hình trăng khuyết hình thành ở chỗ lồng ngực lão Lôi, đột kích, nổ tung!