Hắn không dám đi quá nhanh, sợ dẫn tới sự chú ý của U Linh.
Hắn đương nhiên có thể đợi mình lên tới cấp tám cấp chín rồi tới, nhưng là ai có thể cam đoan trong lúc này không có người nhanh chân đến trước?
Cho nên đã hạ quyết tâm đi tới đây, đây cũng là muốn nhanh hơn người khác một bước.
Lâm Mạt chậm rãi đi vào rừng cây. Một con U Linh chặn đường hắn nhất định phải đi qua, Lâm Mạt nhíu mày.
Có lẽ mình có thể thông qua kỹ năng cấp Truyền Thuyết giết chết con U Linh cản đường kia trong chớp nhoáng, nhưng Lâm Mạt lo lắng làm như vậy sẽ dẫn tới một đám U Linh.
Phía trước là một đám U Linh, bọn chúng có dáng người thấp bé, thân thể có một tầng sương hơi mờ màu trắng. Bọn chúng mơ mơ màng màng đi tới đi lui.
Bất quá Lâm Mạt có lực kiên nhẫn cực tốt, thở dài một chút rồi liền đứng tại chỗ chờ đợi... nếu ngươi có thể ngủ hơn một giờ giống như ta, vậy coi như ngươi lợi hại.
Trên thực tế trò chơi là không có dạng thiết định này, quái U Linh rơi vào giấc ngủ cũng chỉ do developer tạo ra một trò đùa nhỏ mà thôi.
Qua ước chừng hai phút, U Linh mới chậm rãi giãy giụa thân thể, lung lay cái đuôi nhỏ rời khỏi vị trí cũ.
Lâm Mạt nắm chặt thời cơ lao về phía trước. Đi khoảng bảy tám phút, Lâm Mạt rốt cục nhìn thấy rừng đá ở phía trước.
Những cái cột đá bên trong rừng đá có hình măng nhũ, chỉ bất quá nó có chút lởm chởm một chút mà thôi.
Lâm Mạt bước nhanh đến gần rừng đá, bỗng nhiên một con U Linh xoay người vừa vặn nhìn thấy Lâm Mạt. Lâm Mạt cùng nhìn nó một giây, sau đó con U Linh kia phát ra âm thanh như trẻ con khóc rống vậy.
Tiếp tục như vậy toàn bộ U Linh trong rừng cây sẽ bị hấp dẫn tới! Lâm Mạt cắn răng, lao vào rừng đá.
Con U Linh kia cũng không phải chỉ có biết thút thít. Nó hé miệng, một tiếng gào thét vang lên.
"Đây là Tiếng Thét Sợ Hãi..." Lâm Mạt nhíu mày, mở ra Tốc Chiến. Tốc độ của hắn tăng nhanh rất nhiều, nhưng vẫn bị ảnh hưởng. Lúc này hắn hoàn toàn đánh mất đi cảm giác cân bằng, toàn bộ tầm nhìn đang ngã trái ngã phải.
"Đây thật là một cái kỹ năng buồn nôn." Hắn nói,"Loại kỹ năng này không phải kỹ năng gây tổn thương, cho nên Ma Pháp Hộ Thuẫn cũng vô pháp ngăn cản..."
Lâm Mạt cắn môi liều mạng chạy về phía trước, hắn quay đầu nhìn thoáng qua. Phía sau là vô số U Linh. Lâm Mạt tăng nhanh tốc độ, nhưng chung quanh đều là U Linh.
Tuy tầm nhìn của Lâm Mạt không có được ổn định nhưng bằng vào kỹ thuật cao siêu cùng kinh nghiệm trò chơi, hắn đã thành công thả ra một kỹ năng Sương Đống Tân Tinh. Đại lượng U Linh ngã xuống, tan biến trong không khí như tuyết tan vậy.
"Ah." Lâm Mạt lắc đầu tựa hồ như đã thanh tỉnh một chút. Sau đó hắn phi nước đại, sau đó... Rớt xuống một cái Truyền Tống Trận nào đó. Cái Truyền Tống Trận kia mười phần bí ẩn, nó hòa làm một thể cùng cảnh sắc chung quanh.
Nơi này cách rừng đá chỉ có một chút. Cuối cùng cũng truyền đến tiếng Lâm Mạt tức giận: "Hố cha a, đây là cái gì!"
Rừng đá cùng cánh rừng đều biến mất không còn nhìn thấy. Chung quanh trở nên tối như mực, ngẫu nhiên có một chút bụi kim sắc cùng tử sắc đang phiêu đãng.
"Một cái kỹ năng thôi mà đã có thể để cho ta chật vật như thế, không nên a..." Lâm Mạt suy nghĩ,"Tất cả điểm thuộc tính đều thêm vào trí lực, làm sao..."
Trước mắt là một màn Hắc Ám, vô luận thao tác kiểu nào cũng đều không thể tiến hành. Lâm Mạt đành phải nhịn xuống, hắn nói ra: "Đành chờ mấy phút, nếu như vẫn đen kịt như vậy ta liền offline."
Lâm Mạt chờ đợi, một vệt kim quang đảo qua, tầm nhìn của hắn dần dần khôi phục lại như bình thường.
"Vì cái gì kiếp trước ta lại chưa từng nhìn thấy cái Truyền Tống Trận nào ở nơi này? Còn có." Hắn lẩm bẩm,"Nơi này ẩn giấu bí mật gì?"
Trước mắt là một mảnh cảnh sắc hoang vu đầy bão cát. Nơi này như một hoang mạc.
Một tòa thành thị cự đại, đứng sừng sững ở trước mắt Lâm Mạt. Nó mặc dù đã bị tuế nguyệt ăn mòn, nhưng là khó mà che giấu được sự huy hoàng của nó lúc trước. Nó quật cường đứng vững như thế, như là một Titan khổng lồ.
Lâm Mạt nhíu mày: "Nơi này là địa phương nào? phó bản ẩn tàng?"
Trước kia hắn cũng chưa từng gặp qua loại tình huống này, cho nên hiện tại cảm giác xuống tay không được. Hắn do dự một hồi liền đi vào trong thành thị. Nơi này dù sao cũng đều là NPC, nghe ngóng tình trạng cũng dễ hơn một chút.
Lâm Mạt sửa sang lại pháp bào, ấn cái mũ của mình xuống. Hiện tại hắn là thiếu niên nhanh nhẹn ánh mắt sáng như sao, không thể nào nhận ra được trước đó hắn là người bị bầy U Linh đuổi theo làm cho chật vật không chịu nổi.
Hắn chưa hành động, hệ thống liền đưa ra một tin tức: "Ngươi mở ra nhiệm vụ phó bản vận mệnh, độ hoàn thành: 0, yêu cầu: Không biết"
"Phó bản Vận mệnh... Vật phẩm Vận Mệnh." Hắn nói,"Là bởi vì Bi Thương Chi Giới sao?" Hắn duỗi bàn tay của mình ra, nhìn chiếc nhẫn trên tay trái.
Chiếc nhẫn màu bạc lóe ra quang mang sáng loáng, nhưng nó không có mang đến cho Lâm Mạt chút linh cảm nào, cũng không có kinh nghiệm của kiếp trước về việc này.
Hắn bỗng nhiên giật nảy mình: "Làm sao lại như vầy, hiện tại làm sao ta lại tới cấp 60 rồi? !" Hắn nhìn chằm chằm giao diện thuộc tính thật lâu. Đúng vậy, thuộc tính hoàn toàn là đạt tiêu chuẩn của cấp 60. Mà đẳng cấp kỹ năng cũng đều tăng gấp mười lần, đòn công kích "Hỏa Cầu Thuật" bình thường cũng cao tới cấp 20!
" Hỏa Cầu Thuật cấp Hai mươi!" Lâm Mạt hít vào một ngụm khí lạnh nhưng lập tức có chút ảo não,"Sớm biết như vậy thì du có táng gia bại sản cũng phải mua thêm một kiện trang bị thêm đẳng cấp kỹ năng."
Tổng kỹ năng của hắn cũng không có gia tăng, vẫn là mấy cái kỹ năng kia.
Lâm Mạt lắc đầu, xua tán sự ảo não trong nội tâm, sau đó đi vào trong thành thị. Bởi vì những tâm tình tiêu cực này chỉ có thể để cho người ta không cam lòng và phẫn nộ, lại không thể để ngươi ta càng thêm cường đại.
Vứt bỏ tâm tình tiêu cực Lâm Mạt đến gần tòa thành thị kia, cổng có hai tên binh sĩ trấn giữ, chỉ là bọn hắn nhìn có chút xanh xao vàng vọt mà thôi. Nhưng, tròng mắt của bọn họ vẫn sáng tỏ như cũ.
Nhìn thấy như vậy hắn không khỏi khẽ gật đầu. Từ biểu hiện của binh sĩ liền có thể nhìn ra tài năng của thống soái, có thể để cho sĩ tốt liều chết bảo vệ lãnh thổ, vị tướng quân này nhất định đáng để cho người ta kính nể.
"Ngươi là ai." Một sĩ tốt ngẩng đầu hỏi. Bão cát tung hoành nhưng hắn lại không có chút ảnh hưởng nào. Thanh âm của binh lính cũng không có hữu khí vô lực, mà lại trấn định trầm ổn.
"Ta là một lữ giả." Lâm Mạt cười trả lời,"Ta nhìn bão cát quá lớn, cho nên muốn vào thành tránh một chút."
Hai tên sĩ tốt ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đột nhiên đều toát ra biểu lộ kích động không thôi.
"Xin hỏi, có phải ngươi đến từ thế giới bên ngoài hay không?" Một tên khác sĩ tốt hỏi như vậy.