Thích Ngọc Tú tích cóp trứng gà, không phải để ăn mà còn muốn đổi tiền, bằng không Bảo Nhạc động một chút liền bệnh. Nếu không tiết kiệm thì lấy đâu ra tiền?
Cho nên thức ăn như vậy, cũng xem như là mỹ vị hiếm có.
Ba đứa trẻ muốn chia phần của mình cho Thích Ngọc Tú, cô đành phải cắn một miếng nhỏ trên mỗi quả trứng gà. Sau khi ăn uống xong xuôi, chúng mới cõng giỏ tre đi ra cửa.
Thích Ngọc Tú khóa kỹ cửa lại, đem đứa út nhốt ở trong nhà, xuống núi bắt đầu làm việc.
Mà rất nhanh, hai người Tiểu Bảo Châu cùng Tiểu Bảo Sơn lại theo đường núi đi vào sơn động. Bọn chúng ra khỏi nhà sớm, cho nên không gặp bất kỳ đứa trẻ nào. Đây là chút lợi ích mang lại khi nhà bọn họ được đặt ở sườn núi. Thời điểm bọn họ ra khỏi nhà thì người khác còn chưa lên tới chân núi đâu.
Chỉ là hai người không lưu ý, trong lúc bọn họ vừa mới vòng qua sườn núi lớn bên kia, Nữu Tử, Phúc Tử, Chiêu Đệ, Phán Đệ mấy chị em nhà họ Điền cũng đi lên núi. Phán Đệ nói: "Bên kia có phải là Bảo Châu hay không?"
Nữu Tử nhìn sang, không thấy bóng người, lắc đầu nói: "Chắc là em nhìn lầm rồi."
Phán Đệ cảm thấy mình không hoa mắt: "Chúng ta cũng qua nhìn xem đi."
Nữu Tử lắc đầu, nghiêm túc nói: "Nếu là Bảo Châu, thì nên tránh xa một chút, con bé khẳng định đi cùng Bảo Sơn. Bà nội không cho chúng ta tới gần bọn họ."
Nhắc tới đến cái này, mấy đứa bé gái lập tức nao núng, vội vàng nói: "Như vậy chúng ta đi sang hướng khác."
Mấy cô bé liền đi theo một hướng khác. Lúc đó hai người Bảo Châu và Bảo Sơn đã xuyên qua sơn động, Tiểu Bảo Châu buổi sáng ăn được một quả trứng gà, hiện tại cảm thấy mình có thật nhiều sức lực.
Bảo Sơn: "Bảo Châu, chúng ta đi bên nào bây giờ?"
Bên này cậu không quen thuộc, nhưng Bảo Châu đã tới đây mấy lần rồi.
Bảo Châu quyết đoán nói: "Anh đi theo em, ngày đó mấy chú thím là từ bên này đi lên, nếu là bên này tìm được hạt dẻ, như vậy chúng ta đi sang bên này nhất định không sai."
Hai anh em tay trong tay, cùng nhau hướng dưới chân núi đi, nói thật ra, bọn họ còn chưa đi qua bên này bao giờ, cả hai đều cảm thấy rất xa lạ với mảnh rừng bên này.
Dù vậy, Tiểu Bảo Sơn vẫn rất nghiêm túc, nói: "Anh nắm tay em, chúng ta phải cẩn thận."
Bảo Châu: "Vâng."
Hai đứa bé hướng dưới chân núi đi, đi không được bao xa liền nhìn thấy một con đường nhỏ.
Bảo Châu: "Nơi này nơi này, lúc trước bọn họ chính là theo bên này xuống núi... Ơ... anh hai, anh hai."
Cô bé nhìn cây hạt dẻ ở phía xa xa, dùng sức nhảy nhót nói: "Hạt dẻ hạt dẻ! Ở bên kia kìa!"
Nhìn vậy nhưng không phải quá xa.
Hai đứa bé gắng sức chạy thật nhanh, cuối cùng cũng tới nơi, Tiểu Bảo Châu chống nạnh nói: "Tìm được cây hạt dẻ rồi!"
Bảo Sơn: "Em thật là lợi hại!"
Bảo Châu kiêu ngạo ưỡn ngực: "Hai chúng mình thật lợi hại!"
Cho dù hiện giờ trên khuôn mặt cô bé đầy vẻ kiêu ngạo, nhưng trên thực tế tính cách của cô bé không phải vậy đâu.
Hai bạn nhỏ đi qua đi lại vòng quanh cây hạt dẻ, Bảo Châu lúc lắc đôi chân nhỏ nói: "Em cảm thấy, chỗ hạt dẻ ở nơi này có thể ăn thật lâu."
"Nếu vậy, chúng ta làm việc thôi?"
Bảo Châu tràn đầy sức lực nói: "Làm việc!"
Hai người lập tức đốt cháy lên ý chí chiến đấu, hừng hực bắt tay vào làm việc: "... Chim hỉ thước vui vẻ xây phòng, con ong mật làm đường chăm chỉ, muốn cuộc sống ngày mai ung dung, hãy dựa vào sáng tạo lao động..."
Bảo Sơn cười vui vẻ mang theo một chút đắc ý: "Anh cũng sẽ hát lao động là vinh quang. Anh không thèm ca hát cùng bọn họ. Anh chỉ hát cùng em mà thôi."
Đôi mắt to của Bảo Châu sáng lấp lánh: "Anh hai hát rất hay, Bảo Châu cũng rất tuyệt!"
Sau khi một mình tự biên tự diễn, Tiểu Bảo Châu đứng lên duỗi người, bỗng cô bé la lên một tiếng rồi nói: "Anh Bảo Sơn, anh nhìn đỉnh núi bên kia kìa. Đỉnh núi bên kia có người."