Chương 233: Ăn một kiếm của ta đi

Ngũ Hành Thiên

Phương Tưởng 25-07-2021 06:59:24

Trong giây phút khi Nguyên lực hoàn chìm vào trường kiếm, Nguyên lực hoàn bỗng chốc xòe ra, hóa thành hình kiếm mang. Sắc mặt Ngải Huy khẽ biến, thầm kêu không ổn, phản ứng không kịp nữa, trường kiếm trong tay bụp mà nổ thành vô số mảnh nhỏ. Mọi người bị biến cố bất ngờ xảy ra khiến giật nảy mình, một lát sau, Ngải Huy vẫn chẳng có động tĩnh, đực mặt nguyên chỗ không chút động đậy. "Ngải Huy, không việc gì đấy chứ?" Khương Duy hỏi. "Không có việc gì." Ngải Huy nhăn nhó cười cười: "Cơ thể ta tê dại rồi." Vừa rồi trường kiếm nổ tung, kích thích tia điện lưu lại trong cơ thể phóng ra làm cho thân thể mất cảm giác. Hơn mười giây sau, thân thể hắn khôi phục như thường, trán không tự chủ nhăn lại, vì sao trường kiếm lại nổ tung? Hắn lại mượn một thanh kiếm, lại thử, nhưng không khác lần trước, trường kiếm vẫn nổ thành mảnh nhỏ. Nhìn từng thanh trường kiếm nổ tung trên tay Ngải Huy, mọi người tặc lưỡi lấy làm kỳ. "A Huy đó là ăn kiếm a!" "Đây mới là phong phạm kiếm khách chân chính!" "Kiếm khách... Dùng lúc này rất không thích hợp đó?" "Rất thích hợp a, tỷ như ăn cơm gọi là thực khách, thích ăn tôm hùm gọi là tôm hùm khách, thích ăn mì gọi là mì khách, A Huy ăn kiếm, đương nhiên phải gọi là kiếm khách rồi." "Ha ha ha, không hổ là kiếm khách chân chính." "Thật lo lắng, về sau Kiếm tu khác làm sao đối diện A Huy bây giờ?" "Sao cơ? Không đánh nổi á?" "Ngươi nghĩ coi, kiếm tu đối phương hô to một tiếng, ăn ta một kiếm! Sau đó... A Huy liền ăn tươi kiếm của đối phương liền!" "Ha ha ha..." Lâu Lan nghe thế con mắt đột nhiên sáng ngời, sàn sạt biến thành rất nhiều tiểu kiếm bay tới bay lui trên không trung, lớn tiếng gọi: "Ăn ta một kiếm!" Ngải Huy nghe thấy mọi người trêu chọc và tiếng Lâu Lan hô to, tức thì cảm thấy rất lúng túng bèn ho nhẹ một tiếng: "Ai còn có kiếm?" Mọi người ầm ầm cười to. Một học viên lấy bội kiếm treo trên eo xuống, ném cho Ngải Huy, lớn tiếng cười nói: "A Huy, đây là thanh kiếm cuối đấy, nếu ngươi ăn tươi thì thật sự không còn kiếm nữa đâu." Ngải Huy vuốt mũi, có phần ngượng ngùng. Hắn cũng không ngờ gặp tình huống như vậy. Nguyên lực hoàn vậy mà khó khống chế như thế, chỉ vừa đi vào trường kiếm liền sẽ kích nổ. Hắn biết rõ điều này là do mình còn chưa có biết rõ ràng đặc tính của Nguyên lực hoàn, hơn nữa trường kiếm của mọi người đều là mặt hàng tương đối phổ thông. Nó không chịu đựng nổi Nguyên lực đột nhiên nổ tung. Nhưng trường kiếm xác thực là một vấn đề, cầm thanh trường kiếm sau cùng trong tay, Ngải Huy có phần khó xử. Bỗng nhiên nghĩ đến tình cảnh tia điện bị kích thích ra trong cơ thể mình vừa rồi, chợt có ý nghĩ bèn nói: "Mập mạp, ngươi công ta phòng." "Ta công hả?" Mập mạp trợn tròn mắt: "Ta tấn công kiểu gì?" Ba loại truyền thừa không có loại nào là truyền thừa tiến công. Nghe Ngải Huy bảo mình tấn công, mập mạp đương nhiên há hốc mồm. "Ngươi thoải mái đập." Ngải Huy cổ vũ. "Phải nói trước, nếu ngươi bị ta đập trúng đừng có tìm ta gây phiền phức." Giọng Mập mạp từ sau thuẫn truyền ra. "Không đâu!" Ngải Huy lời thề son sắt. "Thật?" Mập mạp có phần do dự. "Đương nhiên!" Ngải Huy mất kiên nhẫn: "Tới hay không?" "Tới tới tới!" Mập mạp bình thản, có thể có cơ hội quang minh chính đại đánh Ngải Huy, sao có thể bỏ qua? Gã thở mạnh ra, trọng thuẫn được gã xách lên, hung hăng nện tới Ngải Huy, miệng còn không quên hô lớn: "A Huy, ăn ta một thuẫn!" Con mắt Ngải Huy đột nhiên nheo lại. Tuy rằng một thuẫn này của Mập mạp không có kỹ xảo gì, nhưng tiếng gió thổi trầm thấp, uy thế kinh người. Thuẫn của Mập mạp hình như nặng nề hơn trước đây. Ngải Huy phán đoán rất chính xác, trọng thuẫn trên tay mập mạp tuy rằng hơi xấu một chút nhưng trọng lượng kinh người, đạt đến bảy trăm hai mươi cân, nặng gấp đôi trọng thuẫn bị hủy trước đây. Sau khi Mập mạp đột phá tiểu viên mãn, lực lượng cũng đột nhiên tăng mạnh. Xách trọng thuẫn nặng bảy trăm hai mươi cân trên tay còn thoải mái hơn cả trước đây. Bây giờ trọng hình trang bị đã không cách nào thỏa mãn mập mạp, hơn nữa 【 Bất Diệt lò luyện 】 còn duy trì liên tục không ngừng tăng cường lực lượng cho gã. Ngải Huy lại trái ngược, lần này đột phá tiểu viên mãn, tố chất thân thể hắn không tăng trưởng rõ ràng. Hiện tại, Ngải Huy giống như một vị Nguyên tu chân chính, nguyên lực có ảnh hưởng càng lúc càng lớn đối với sức chiến đấu của hắn. Ngải Huy cảm thấy đây là chuyện tốt, hệ thống nguyên lực càng thêm thành thục, mình tu luyện càng dễ dàng hơn. Kiếm thai tuy rằng thần diệu nhưng nó vốn là tàn thiên, bây giờ là thời buổi của nguyên lực, muốn tiếp tục tiến thêm một bước là nan càng thêm nan. Khi lực lượng thuần túy đạt được trình độ nhất định thì uy lực cũng là kinh người. Ngải Huy vốn định thử dùng kiếm ngăn cản nhưng nhìn thanh kiếm, cứng đối cứng ngăn cản trọng thuẫn chắc chắn sẽ gãy. Trọng thuẫn của Mập mạp tựa như một bức tường, cơ hồ bao phủ toàn bộ Ngải Huy, Ngải Huy đành phải lộn xuống đất lăn một vòng, nhìn qua có phần chật vật. Mập mạp tức thì hưng phấn! Đã lúc nào gã làm cho Ngải Huy chật vật được như thế? Gã tựa như tiêm thuốc kích thích, điên cuồng vung trọng thuẫn, tựa như một con trâu điên cuồng, bên trong sân cát bay đá chạy, cảnh tượng thập phần hoành tráng. Lần đầu tiên mọi người nhìn thấy mập mạp mạnh mẽ như thế, nhìn tới mức ngây người. Nhất là nữ hài như Tang Chỉ Quân, nghe trọng thuẫn của mập mạp phát ra tiếng gió thì sắc mặt trắng bệch. Nếu như hứng chịu một cái như vậy, không, chỉ cần sượt qua một cái, không chết cũng trọng thương. Ngải Huy đang rất chật vật khi mập mạp huy vũ thuẫn ảnh. Kịch! Mặt đất rung lên, trọng thuẫn đập trên mặt đất, thạch gạch tựa như bánh bích quy tan nát, vô số mảnh nhỏ như mưa xối xả bao phủ bốn phía. Mắt thấy Ngải Huy không chỗ để tránh, trường kiếm trong tay hắn liền như linh xà, lập tức xuất thủ. Kiếm mang trước mặt Ngải Huy tựa như mưa xối xả nổ tung, mỗi một kiếm đều chuẩn xác vô cùng bắn trúng một viên đá vụn. Leng keng keng! Vô số hỏa hoa bắn tung tóe trong không trung, âm thanh vang rền, không dứt bên tai. Trong màn đá vụn bao phủ, thân hình Ngải Huy như gió, đốm lửa bắn tung toé tựa như thác nước che giấu bóng hình hắn. Mọi người nhìn trợn mắt há mồm, Ngải Huy không hề sử dụng nguyên lực, kiếm thuật của hắn đã mạnh đến tình trạng như vậy? Ánh mắt Ngải Huy chuyên chú, trường kiếm tựa như một bộ phận thân thể hắn, thoải mái khó tả. Chiến ý đang kiềm chế tức thì bùng nổ, Ngải Huy không lùi mà tiến tới, một chùm ánh kiếm tỏa ra, tựa như vô số ngôi sao tung rơi, đẹp không sao tả xiết. Mập mạp nổi giận gầm lên một tiếng, trọng thuẫn ngập trong mặt đất bỗng nhiên hất ngược lên! Đang vọt tới trước, Ngải Huy lao đầu rướn người, lại thêm lực lượng của trọng thuẫn, trong các học viên buột miệng vang lên mấy tiếng kinh hô. Một thuẫn trầm trọng như thế, nếu Ngải Huy va chạm, không chết cũng trọng thương. Trọng thuẫn kịch liệt phóng lớn trước mắt, tầm mắt tức thì tối sầm, Ngải Huy biết rõ uy lực của một đòn này! Nếu như là vừa mới rồi, Ngải Huy nhất định né tránh, nhưng lúc này hắn bùng phát chiến ý, không những không né tránh, trái lại vọt tới trước. Mắt thấy sắp đụng, trong mắt Ngải Huy hiện lên vẻ cương quyết, một kiếm đã súc thế đợi sẵn lập tức đâm ra. Một vệt kiếm sáng ngời, không phải đâm thẳng vào mặt thuẫn, mà là với một loại góc độ kỳ diệu đâm nghiêng lên mặt thuẫn. Khi cách mặt thuẫn còn khoảng năm tấc thì ánh kiếm bùng xòe ra, hóa thành một chùm mưa kiếm mềm mại ôn nhuận. Thân thể Ngải Huy chấn động, lực xung kích cường đại khiến bàn tay hắn cơ hồ tê rần, nhưng mà hắn cắn răng khống chế trường kiếm. Góc độ huyền ảo, mưa kiếm mềm mại hóa cương làm nhu, hắn tựa như dùng phiến đá liệng trên nước, kề sát mặt thuẫn bay ra ngoài. Khi Ngải Huy chao liệng rơi xuống, phía sau vang rền tiếng thét chói tai và tiếng hoan hô. Ở trong sân, mập mạp ngây ra như phỗng, đến bây giờ gã còn không minh bạch chuyện gì vừa mới xảy ra trong nháy mắt kia. Trong lòng Ngải Huy cũng là kích động, một kiếm vừa rồi, hắn cảm thấy hưng phấn. Hắn phát hiện giống như có một ý vị quen thuộc không thể nói đối với kiếm, một kiếm vừa rồi hoàn toàn là ý nghĩ chợt sinh, không ngờ lại hoàn mỹ như thế. Tuy rằng kiếm thai không còn, nhưng sự quen thuộc và lý giải về kiếm vĩnh cửu lưu lại trong hắn. Sau này hắn học tập truyền thừa kiếm thuật hoặc là tu luyện kiếm thuật, đều thế tất nhanh chóng lên tay. Làm cho hắn vui mừng hơn cả chính là lực va chạm vừa rồi khiến bàn tay hắn tê dại, đến bây giờ vẫn chưa phục hồi nhưng có một luồng điện quang yếu ớt bị Hữu thủ cung của hắn hấp thu. Tia điện lưu lại trong huyết nhục là vấn đề rất cấp thiết, không thể sử dụng nguyên lực thì tối thiểu mình còn có thể chạy. Cơ nhục mất cảm giác thì quá nguy hiểm, vô luận là ở trong chiến đấu hay là trên đường chạy trốn, cơ nhục mất cảm giác đều là chết không thể nghi ngờ. Tia điện lưu lại trong huyết nhục là thủ phạm khiến hắn bị mất cảm giác. Nếu như vô pháp loại trừ tia điện ra khỏi cơ thể, dẫn bọn nó vào cung ở hai tay và Địa cung cũng là một phương pháp không tệ. Tia điện ở bên trong cung hai tay và Địa cung rất ổn định. Thật vất vả tìm được một biện pháp khả thi, trong lòng Ngải Huy kích động có thể tưởng tượng được. Hắn cố nén kích động, tỉ mỉ nghĩ lại toàn bộ quá trình vừa rồi. Va chạm, cường liệt va chạm, cơ nhục mình bị va chạm cường liệt làm mất đi khả năng khống chế tia điện. Tia điện thoát khỏi huyết nhục trói buộc, do đó bị Hữu thủ cung hấp thu. Hai mắt Ngải Huy tỏa sáng, kiếm chuyển sang tay trái, nhào tới. "Mập mạp, lại đến đây!" Vòng xoáy cát đã biến thành một vòng xoáy nước bùn, hơn nữa bởi lượng lớn dòng nước rót vào, nước bùn càng ngày càng nhão, cơ hồ biến thành một cái đầm nước bùn. Không ngừng có thi thể sa trùng nổi lên, Nguyên tu vây xem cất tiếng hoan hô không ngừng. Đoan Mộc Hoàng Hôn là người thứ nhất chú ý thấy sắc mặt Sư Tuyết Mạn tái nhợt, ý thức được chuyện không ổn: "Xảy ra chuyện gì?" Sắc mặt tái nhợt, Sư Tuyết Mạn vừa định mở miệng, mực nước trong đầm nước bùn bắt đầu hạ xuống, dòng nước đẩy bùn cát, dọc theo địa đạo rộng rãi ầm ầm hạ xuống. Nước bùn càng linh động hơn cả dòng cát, đầm nước bùn giảm xuống độ cực nhanh, trên mặt đất cũng có thể nghe được âm thanh ầm ầm của dòng nước bùn chảy trong lòng đất. Khi mực nước không ngừng giảm xuống, một cái hố tử thần thật lớn hiện ra tại trước mặt mọi người. Mép hố mất đi chỗ tựa, không ngừng sụp đổ xuống, hố tử thần càng lúc trở nên càng lớn. Khi một cái hố tử thần thật lớn đường kính vượt quá một trăm năm mươi mét xuất hiện tại trước mặt, lập tức mọi người ngừng tiếng hoan hô. Trên mặt mọi người hiện ra vẻ kinh sợ, hố tử thần thật lớn sâu không thấy đáy, giống như thông tới địa ngục. Sắc mặt Đoan Mộc Hoàng Hôn đại biến, cuối cùng gã minh bạch vì sao sắc mặt Sư Tuyết Mạn tái nhợt. Dường như chứng minh suy đoán trong lòng gã, ngoài thành ngoài mơ hồ truyền đến âm thanh mặt đất sụp đổ. Toàn bộ hầm ngầm lúc trước trở nên bé nhỏ không đáng kể so với cái địa đạo rộng rãi trước mặt. Kích thước rộng quá một trăm năm mươi mét, cơ hồ tất cả Huyết thú đều có thể thoải mái đi lại. Sư Tuyết Mạn ngửi được vị ngọt như có như không trong không khí, con ngươi đột nhiên co rút lại, Huyết thú! Không được, phải ngăn cản Huyết thú! Khuôn mặt nhiễm khói lửa không có sự tinh xảo không tì vết trước kia lại lộ ra sự kiên định giống như sắt thép, thân ảnh thon thả khoác chiến giáp làm đầu tàu gương mẫu, đuôi ngựa vung trong không trung, trường thương tuyết trắng tựa như lá cờ xí giương cao, vung tay hô to vang vọng đại địa. "Đi theo ta!"