Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Điềm Nhiên Thiên Nhiên19-02-2024 15:46:42
Nhìn xong tờ giấy, lông mày xinh đẹp của Mẫn Tĩnh Di hơi nhíu lại: "Khách hàng? Thân phận khách hàng này có gì đặc biệt sao?"
Đây cũng là chuyện Tô Dung muốn biết, từ khách hàng này, sao lại trở thành chữ mấu chốt để bọn họ chạy ra ngoài?
Nhìn qua Hoàng Đào đã buông tha chuyện suy nghĩ này, cô ta cầm một túi khoai tây chiên đã bị mở ra, vừa ăn vừa đưa cho các cô: "Ăn một chút đi, ăn no dễ dàng suy nghĩ ra."
Đại khái là bởi vì lúc trước được Hoàng Đào an ủi, Mẫn Tĩnh Di theo bản năng cầm một miếng khoai tây chiên bỏ vào trong miệng: "Cảm ơn."
"Tôi không ăn đâu." Tô Dung vẫn còn đang suy nghĩ đến chuyện trên tờ giấy, không có quá chú ý đến tình hình bên này của hai người kia.
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, Vương Kiến Quốc và Triệu Bằng cũng đã trở về, trên mặt là vui mừng khó gặp: "Chúng tôi tìm được manh mối rồi!"
Tô Dung thấy vậy cũng mỉm cười, vẫy tờ giấy cầm trong tay: "Chúng tôi cũng tìm được."
"Quá tốt rồi!" Vương Kiến Quốc lập tức lấy tờ giấy ra, "Đầu mối của chúng tôi là như vậy."
"Nếu dù sao vẫn phải có một người hi sinh, sao không chọn người đã được định trước không có cách nào sống sót chứ?"
So sánh với tờ giấy của Tô Dung và Hoàng Đào, hiển nhiên nội dung của tờ giấy này lại càng làm cho người ta cảm thấy khó hiểu.
"Dù sao vẫn có người phải hi sinh? Tại sao lại có người phải hi sinh?" Trong lòng cô mơ hồ có dự cảm xấu.
Đối phương dù từ "hi sinh", chứng minh người này không phải bị "nó" giết chết, mà là chết vì những người sống sót khác.
Còn câu tiếp theo người "Nhất định phải chết" lại chỉ ai? Là người bị "nó" ô nhiễm sao?
"Tôi nghĩ những vấn đề này, chắc chúng ta có thể từ khu thủy sản và nhà kho tìm được câu trả lời." Vương Kiến Quốc xem xong tờ giấy của Hoàng Đào, cho ra kết luận: "Trong quy tắc quái đàm, không có nơi nào là không có tác dụng cả, nhất là ở trong quái đàm có quy mô nhỏ thế này."
Từ sau khi may mắn thoát được lần đầu tiên bị chọn trúng vào trong quái đàm, anh ấy vẫn luôn tìm kiếm kiến thức liên quan đến quái đàm để cho kinh nghiệm của mình trở nên phong phú, không ngờ mới chưa đến một năm đã có chỗ dùng đến.
Triệu Bằng bĩu môi, chán ghét nói: "Vậy thì ngày mai đi đi, cmn ông đây ghét nhất là giải mật mã."
"Đúng rồi Tô Dung, lúc trước em nói với anh..." Vốn dĩ Vương Kiến Quốc muốn nói gì đó, lại đột nhiên bị một tiếng thét chói tai cắt đứt.
Mẫn Tĩnh Di té xuống đất, đau đớn kêu thảm thiết. Không biết từ lúc nào áo của cô ấy đã bị thủng ra một lỗ to, lộ ra bụng đầm đìa máu. Trên bụng giống như có một cái động, cái động này vẫn còn đang từng chút mở rộng ra ngoài, máu từ bên trong chảy ra đầy đất.
"Chị Mẫn, chị sao thế?" Tô Dung kinh hoàng chạy đến, muốn giúp Mẫn Tĩnh Di che bụng lại. Ruột trắng lóa ngâm ở trong máu, thậm chí còn đang hơi ngọ nguậy, lúc cô đi lên che lại, cảm giác hơi nóng ướt nhẹp, xông thẳng vào lòng bàn tay.
Nhưng mà cho dù là như vậy cũng vô ích, hơi thở sinh mạng của cô ấy theo động trên bụng ngày càng mở rộng mà dẫn biến mất.
"Cứu tôi! Cứu tôi với! Tôi đau quá!" Mẫn Tĩnh Di vừa khóc vừa nói, trên trán đều là mồ hôi, bởi vì đau đớn khuôn mặt trở nên dữ tợn, giọng nói cũng ngày càng nhỏ.
Những người còn lại đều chạy đến, đứng bên cạnh không có cách nào giúp Mẫn Tĩnh Di.
Đột nhiên Vương Kiến Quốc phát hiện: "Các người nhìn bụng của cô ấy đi, hình như bị thứ gì đó cắn ra."
Tô Dung tập trung nhìn lại, quả nhiên ở chỗ mép lỗ trên bụng có dấu răng, hình như là có vật gì đó cắn từng miếng trong bụng của cô ấy. Chỉ là dấu răng này không giống như nhân loại, càng giống như là răng nhọn của động vật.
Chờ đã? Răng nhọn?
Đột nhiên Tô Dung nghĩ đến cái gì đó, chợt quay đầu lại nhìn Hoàng Đào: "Mới vừa rồi chị đút đồ thức ăn quá hạn cho chị Mẫn?"
"Hả? Em nói cái gì?" Trên mặt Hoàng Đào tràn đầy sự lo lắng, nhìn qua cũng là đang lo cho Mẫn Tĩnh Di, nhưng vẫn trả lời: "Không phải em cho chị Mẫn ăn khoai tây chiên sao?"
Không nghĩ đến đối phương còn biết trả đũa, Tô Dung lập tức nhìn về phía Mẫn Tĩnh Di, hi vọng đối phương có thể chứng minh trong sạch cho mình.
Nhưng mà không biết có phải số mệnh không cho phép hay không, Mẫn Tĩnh Di đã vì đau mà ngất xỉu rồi.
Nhìn vết thương hoàn toàn không có cách nào chữa trị, ai cũng biết - giấc ngủ này của Mẫn Tĩnh Di, sẽ là vĩnh viễn không tỉnh lại.
Nhưng bây giờ cũng không có ai có thời gian đau buồn cho cô ấy, hai người còn lại đều tập trung nhìn Tô Dung và Hoàng Đào.
Rất rõ ràng, trong hai người sẽ có người nói dối. Mà người nói dối kia là hung thủ giết hại Mẫn Tĩnh Di!
"Dung Dung, tại sao em lại vu hại chị?" Hoàng Đào đau buồn vô cùng, hốc mắt ửng đỏ, nức nở nói: "Chị cho rằng chúng ta là bạn."
Nói thật cho dù Tô Dung không biết chân tướng, cũng sẽ không bị đối phương lừa gạt, một người bị vu oan, phản ứng đầu tiên nhất chính là kinh ngạc, mà không có bi thương đầu tiên giống như Hoàng Đào vậy.
Hơn nữa phản ứng quá nhanh, nếu quả thật đột nhiên bị vu oan, nhất định sẽ bị bất ngờ, mà không phải lập tức khóc nức nở.
Đáng tiếc bây giờ cô không phải là quan tòa, mà là nguyên cáo cùng một phiên tòa với đối phương.
"Ngày hôm qua chị đi vào khu quần áo đã sớm bị "nó" ô nhiễm đi? Quy tắc của khu quần áo là hoàn toàn sai." Tô Dung cảm thấy tiếc vì mình không trực tiếp vạch trần Hoàng Đào, mặc dù khi đó bởi vì cô hoàn toàn không có chứng cứ, coi như vạch trần, cũng không nhất định có người tin tưởng.
"Tôi và chị Mẫn đều phát hiện ra vấn đề, nhưng khổ nỗi không có chứng cứ tố giác chị. Không nghĩ đến chị còn sẽ dùng loại thủ đoạn này giết chết chị Mẫn."
"Chị không có! Rõ ràng quan hệ giữa chị và chị Mẫn rất tốt mà đúng không? Em đừng ỷ vào chị Mẫn đang hôn mê thì nói bậy bạ!" Hoàng Đào lộ ra vẻ tức giận, hốc mắt ửng đỏ vì khóc giống như một con thỏ nhỏ đáng yêu, rất dễ dàng kích thích ý muốn bảo vệ của người khác.