Chị dâu cả đã nói như vậy, Điền Ngọc Trinh cũng không còn cách nào, cô thở dài một tiếng, cùng cả nhà chị dâu cả chào tạm biệt, rồi vội vàng rời đi.
Bốn mẹ con cùng nhau đi về hướng núi, Tiểu Bảo Châu dịu dàng nói: "Con không đi đâu! Bà Triệu không thích con, em họ cũng không thích con, con không tới nhà cô nhỏ đâu. Có ăn ngon cũng không đi."
Thích Ngọc Tú cười: "Được rồi."
Nhà cô kỳ thật cũng không có việc gì, cô nói vậy là vì cô biết con gái không muốn đi.
Hai người nói chuyện, Bảo Châu thình lình nghiêng đầu, nói: "Anh Bảo Sơn, có phải anh đang rất buồn hay không?"
Bảo Sơn gật đầu, buồn bã thừa nhận: "Không được tính công điểm nữa."
Bảo Châu tưởng tượng mình nhìn thấy một đám mây đen đang bay trên đỉnh đầu anh mình.
Cô vỗ bả vai Bảo Sơn nói: "Không sao đâu. Ngày mai chúng ta cùng đi tìm hạt dẻ."
Cô bé nghiêm túc: "Chúng ta nhất định có thể tìm được cây hạt dẻ."
Bảo Sơn ừ thật mạnh một tiếng, cậu nói: "Chúng ta... ôi bụng anh...có chút đau!"
"Khẳng định là cơm chiều quá bổ dưỡng, chúng ta chạy về đi nhà xí." Tiểu Bảo Châu cùng anh trai tay cầm tay chạy đi trước.
Không biết có phải tại đau bụng hay không, Bảo Sơn bị trượt chân.
Cậu thật nhanh buông tay Bảo Châu ra, nhưng mà Tiểu Bảo Châu lại túm chặt tay nhóc, hai đứa trẻ cứ như vậy mà cùng té dập mông.
"y da."
Hai người ngồi vững ở trên mặt đất, lại cùng đưa tay xoa mông nhỏ.
Rõ ràng té ngã, nhưng khi hai đứa nhìn sang nhau, đột nhiên liền cười ha hả, cùng nhau nói: "May sao mông vẫn còn nguyên vẹn."
Thích Ngọc Tú yên lặng:... Mông hai đứa còn nguyên vẹn, nhưng mà quần áo thì không nha.
Cô liền duỗi tay ra nói: "Qua đây, mẹ ôm hai đứa đi về."
Hai bạn nhỏ trăm miệng một lời: "Không cần."
Thích Ngọc Tú: "Qua đây, hai đứa cũng không nặng, có bao nhiêu lạng thịt đâu. Mẹ mang theo ba đứa vẫn còn có thể chạy như bay."
Cô chạy tới phía sau hai đứa, không nói hai lời, mỗi tay xách một bạn nhỏ, bước chân vẫn nhẹ nhàng...
Ở rất xa nơi này, thím Lương nhà cũng ở trên núi nhìn thấy một bóng đen cường tráng đang lù lù tiến tới, liền nghi ngờ hỏi: "Phía trước đó là gì?"
Ngay sau đó bà ấy thét chói tai: "Á, có hổ xuống núi...!!!"
Cô con dâu đứng bên cạnh liền thì thầm nho nhỏ bên tai bà: "... Đó là con dâu cả nhà họ Điền, làm gì có hổ?"
"Mẹ ơi mẹ nhìn lầm rồi."
Hổ ở đâu ra chứ?
Bà ấy già rồi nên mắt kém thì có!
Bà lão: "Ơ? Là một nhà Điền Đại sao? Làm sao có thể?"
"Đó không phải là chị dâu nhà họ Điền mang theo ba đứa con sao?"
Bà lão vừa nghe đến đây, thở dài nói: "Cô ấy cũng không dễ dàng, cuộc sống quá khó khăn."
Tiểu Bảo Châu cùng Bảo Sơn và bé con Bảo Nhạc vừa đi vừa ca hát: "Chợt lóe chợt lóe sáng lấp lánh, đầy trời đều là..."
Thích Ngọc Tú khóe miệng khẽ cong cong, tâm tình sung sướng.
Chỉ cần cả nhà ở bên nhau là cô thấy mình tràn ngập sức mạnh.
Cuộc sống này, cũng không khổ sở lắm.
Trẻ nhỏ không được tính công điểm.
Năm 66 tại một thôn nhỏ trên núi thuộc vùng Đông Bắc, nhà nào nhà nấy đều giăng đầy mây đen.
Phải biết rằng, mỗi ngày ba công điểm, dồn lại thật sự là không ít, mỗi đứa trẻ con dù không giúp đỡ được nhiều, nhưng mỗi ngày cũng kiếm được từ ba đến bốn công điểm.
Đây chính là nguyên nhân khiến cho Tiểu Bảo Sơn vô cùng phiền muộn. Mà nhiều gia đình khác cũng đang sôi sùng sục lên, vô cùng tức giận. Những người nông dân bọn họ chăm chỉ làm việc vì cái gì chứ? Chính là vì có nhiều thêm một chút công điểm đổi lương thực.
Nhà họ Điền đầu thôn đông chính là một ví dụ. Bà lão nhà họ Điền ở trong sân quăng đồ vật, liên tục ra sức mắng chửi người: "Đúng là một mụ đàn bà khốn kiếp, tự mình đi trộm đồ vật còn muốn liên lụy người khác, thiếu tám đời đức, ông trời như thế nào không lôi bọn hắn ra đánh chết đi."
Trong nhà, mấy bé gái đều rúc vào góc tường ngồi, không dám nói một tiếng, ngay cả Điền Cẩu Tử, đứa cháu trai được cưng chiều nhất trong nhà cũng không dám thở mạnh, thành thành thật thật rửa mặt ở trong sân.
Ông Điền đang hút thuốc lá sợi, liền hắng giọng, nói: "Được rồi, bà đừng mắng người ta nữa. Chuyện đã như vậy rồi."