Chương 22: Thân Phận Đặc Biệt 2

Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Hương Tô Lật 23-11-2023 17:28:29

Sở dĩ Chân Minh Châu thuật lại đầu đuôi mọi chuyện không phải là vì cô dễ dàng tin người, không có lòng phòng bị người khác, mà là cô đã xem qua hết giấy chứng nhận của mọi người, cũng đã từng nhìn thấy Thẩm Nham. Vì thế cô cảm thấy có thể tin tưởng và kể lại mọi việc. Hơn nữa, cô cũng không nghĩ bản thân có thể che giấu được một bí mật lớn như vậy. Thời đại này cũng không phải thập niên 80,90 mà là thời đại công nghệ thông tin nên việc che giấu một việc gì đó là rất khó. Làm người nên tự hiểu lấy bản thân mình. Chân Minh Châu vò đầu bứt tóc: "Thật ra tôi cũng không biết Tiểu Thạch Đầu có thể ở lại đây hay không, nhưng cậu nhóc quá nhỏ tôi không thể để nhóc quay lại Mãnh Hổ Lĩnh. Vì thế tôi tự làm theo cách của mình. Chỉ cần buổi sáng không để Tiểu Thạch Đầu mở cổng mà chính tôi mở là được." Thẩm Nham nhíu mày: "Theo ý cô thì trọng điểm là việc mở cổng." Chân Minh Châu gật đầu rồi lại lắc đầu: "Thoạt nhìn đúng là như vậy nhưng tôi lại cảm thấy không phải là vì điều này. Dù sao tôi cũng chỉ mới gặp được hai người nên khó có thể phán đoán chính xác." Thẩm Nham cùng Vu Thanh Hàn liếc nhìn lẫn nhau, sau đó Vu Thanh Hàn lên tiếng: "Hai người đã là rất nhiều." Chân Minh Châu chớp chớp mắt, hai người mà đã gọi là nhiều sao? Vu Thanh Hàn nhìn thoáng qua mảnh sân u tối, nói: "Hôm nay không có người đến gõ cửa." Chân Minh Châu: "Tôi nghi ngờ việc này cũng có quan hệ với trời mưa, nhưng điều này cũng chỉ là do tôi suy đoán thôi." Cô nói hết những gì mình biết, ngay cả những gì bản thân suy đoán cũng nói ra hết. Ngay sau đó Chân Minh Châu phồng má, hỏi: "Vậy bây giờ tôi phải làm sao? Mọi người muốn mua lại homestay của tôi sao? Nếu mọi người muốn thu mua homestay của tôi thì phải bồi thường." Thẩm Nham cùng Vu Thanh Hàn yên lặng liếc nhìn nhau. Họ cảm thấy cách cô nói chuyện như đang rất mong muốn việc "phá bỏ và di dời" Thẩm Nham lắc đầu nói: "Chúng tôi sẽ không mua lại homestay của cô." Thấy Chân Minh Châu rũ mắt, Thẩm Nham tiếp tục nói: "Là như thế này, bởi vì trường hợp số người xuyên qua trong vài thập niên không nhiều. Trên cơ bản dù thay đổi bất kỳ yếu tố nào cũng không phát sinh sự việc xuyên qua. Tôi nói bất kể yếu tố nào là bao gồm cả con người. Như cô nói thì ba cô kinh doanh homestay mười mấy năm vẫn không phát sinh sự việc này, nhưng cô vừa trở về liền xảy ra. Điều này có thể nói cô chính là tham số quan trọng." Chân Minh Châu xoa xoa lỗ tai: "Cái gì?" Ông nói như vậy tôi liền tin sao. Tôi là người còn sống sờ sờ sao lại nói tôi là tham số. Cô vẫn chưa thấy qua người sống có thể làm tham số để tính toán một việc gì đó. Chân Minh Châu: "Vậy sao ông không nói là do việc tôi trang trí lại homestay." Thẩm Nham: "Cũng có thể là như vậy, tất cả đều có khả năng. Đương nhiên cũng không phải hoàn toàn là do những yếu tố này, bởi vì từ khi lập hồ sơ đến nay những trường hợp được ghi nhận quá ít. Chúng tôi cũng chỉ là phỏng đoán, hơn nữa khi có người xuyên qua thì điểm giao nhau giữa hai thế giới sẽ biến mất. Vì thế ngay từ đầu chúng tôi không hề muốn che giấu thân phận, chúng tôi cần sự hợp tác của cô." Chân Minh Châu: "Fuck" Cô nhịn không được chửi tục một tiếng. "Đương nhiên nếu cô cảm thấy sợ hãi, muốn từ chối thì chúng tôi cũng không ép buộc. Nhưng cô phải ký điều lệ bảo mật. Nếu cô vẫn còn lo lắng thì có thể bán homestay này đi." Chân Minh Châu ăn ngay nói thật: "Tôi trang hoàng lại homestay mất 300 vạn, bản thân mảnh đất này cũng là tiền, đương nhiên tôi không mong muốn bị thâm hụt. Trừ khi bị trưng thu thì cái giá tôi đưa ra ai sẽ chịu mua." Vu Thanh Hàn mỉm cười: "Vậy là cô học toán chẳng giỏi chút nào. Nơi này đâu đáng giá để đầu tư một số tiền lớn như vậy." Chân Minh Châu: "... Sao anh còn xát muối vào tim tôi." Vu Thanh Hàn: "Tôi cũng là an ủi cô." Chân Minh Châu: "Nhưng tôi một chút cũng không cảm nhận được." Tuy nhiên cũng nhờ Vu Thanh Hàn cắt ngang mà tâm tình của cô không còn phiền muộn nữa. Chân Minh Châu hít sâu một hơi, nói: "Thật sự không nghĩ đến chuyện xuyên qua huyền huyễn như vậy lại có bộ phận chuyên môn quản lý. Quả nhiên là do tôi thiếu hiểu biết." Vu Thanh Hàn lại đáp lời: "Xác thật kiến thức của cô cũng không nhiều lắm." Chân Minh Châu: "..." Người này sao lại làm người khác khó chịu như vậy chứ. Trong lúc cô đang mắng thầm Vu Thanh Hàn lại không phát hiện bản thân đã dần bớt căng thẳng hơn rất nhiều. Cô trợn mắt nhìn về phía Vu Thanh Hàn lẩm bẩm: "Sớm biết như thế tôi đã không sửa chữa lại homestay. Thật là... khai trương chỉ được mấy ngày không chỉ không kiếm được tiền còn phát sinh một đống chuyện rắc rối." Hiện tại, với cô áp lực kiếm tiền không lớn, điều khiến cô cảm thấy lo lắng là luôn có những vị khách thần bí đến gõ cửa. Chân Minh Châu muốn ngửa mặt lên trời thét lớn và quả thật cô đã làm như vậy. Cô hét lên vài tiếng mới cảm thấy thoải mái một chút, sau đó cô nói: "Tôi đồng ý hợp tác với mọi người, nhưng trước tiên tôi phải biết mọi người định làm gì." Thẩm Nham nghiêm túc nói: "Không làm gì cả. Lần này chúng tôi đến đây việc đầu tiên là tỉ mỉ kiểm tra sức khỏe cho Tiểu Thạch Đầu, hơn nữa là an bài để Triệu Xuân Mai nhận nuôi cậu bé. Chuyện thứ hai là tìm cô nói chuyện, theo chúng tôi thì nơi này chính là điểm giao nhau với cổ đại, tôi hy vọng cô không rời đi để hỗ trợ việc nghiên cứu và thu thập thông tin của chúng tôi tiến thêm một bước. Thứ ba là chúng tôi sẽ tiến hành thăm dò sơ bộ. Còn những việc khác thì chúng tôi tạm thời không thực hiện." Chân Minh Châu tò mò: "Cái gì cũng không làm? Trong tiểu thuyết nếu có chuyện như thế này xảy ra thì mọi người đều tranh thủ đến cổ đại một lần để khai thác một ít khoáng sản gì đó hay trao đổi những đồ vật hiếm. Hoặc cũng có thể tiến hành giao dịch để hai bên cùng có lợi..." Vu Thanh Hàn bật cười, cảm thấy cô nói thật nhiều. Mà Thẩm Nham lại không cảm thấy buồn cười, ngược lại ông nghiêm túc nói: "Hiện tại điều kiện kỹ thuật của chúng tôi không đáp ứng được tính an toàn khi xuyên đến cổ đại và quay về. Không ai biết nguyên nhân xuyên qua và điều kiện xuyên qua là gì. Việc cô nói đương nhiên là tốt nhưng thực hiện lại không hề dễ dàng. Hơn nữa nếu hai bên cùng xuyên qua có thể dẫn đến việc mất ổn định. Vì thế, chúng tôi hy vọng cô có thể ở lại đây giúp chúng tôi ghi chép và tìm ra quy luật." Ông nói tiếp: "Có thể cả đời cô chỉ có thể là nhân viên ghi chép, việc cô làm là thu thập thông tin để người đời sau có thể lấy làm tài liệu tham khảo. Đương nhiên chúng tôi cũng sẽ sắp xếp để cô trở thành nhân viên chính thức. Phó phòng Vu là người lãnh đạo trực tiếp của cô, đồng thời cũng sẽ an bài người bảo vệ cô. Nghe đến đây hai mắt Chân Minh Châu sáng lên, như vậy cũng được nha. Cô là người rất tin tưởng chính phủ, hiện giờ còn được sắp xếp người bảo vệ thì mọi chuyện dễ giải quyết hơn rồi. Chân Minh Châu nghiêm túc trả lời: "Tôi đồng ý." Cô gái này là người tương đối dễ thuyết phục như vậy. Vu Thanh Hàn chớp mắt nói: "Nhanh như vậy cô đã đồng ý rồi sao?" Không cần giảng giải thêm những đạo lý khác mà đã đồng ý? Không cần đêm đến phải trằn trọc suy nghĩ sao? Không cần bàn bạc lại với người lớn trong nhà sao? Cô ấy đồng ý quá nhanh chóng và quá dễ dàng. Chân Minh Châu nói: "Tôi tin tưởng chính phủ."