Tiếng chuông mau chóng vang lên. Hai người cũng chạy vào tòa phòng học.
Lúc sắp tới cửa cầu thang, Chu Viễn Quang đột nhiên nghiêng đầu gọi.
"Lâm Cam."
Lâm Cam vốn chuẩn bị rẽ vào khúc cua, nghe anh gọi thì quay lại.
"Nhớ tập trung nghe giảng."
"Ừ." Lâm Cam nhìn Chu Viễn Quang, mắt cong cong như vầng trăng nhỏ.
"Bạn học Chu, tôi sẽ nghe lời."
Chu Viễn Quang cong môi, vẫy tay rồi vào lớp.
Có thể gần đây việc tiếp cận bạn học Chu tiến triển rất thuận lợi, Lâm Cam thấy mình nghe giảng cũng nghiêm túc hơn nhiều, cả người tràn đầy sức lực.
Trong lúc nghe giảng, các bạn học khác vẫn xin ra ngoài đi vệ sinh, chỉ có Lâm Cam ngồi yên bất động trên ghế.
"Làm gì vậy?" Bạn học bàn trước, Giới Áo cầm giấy nháp của cô lên xem. Nhìn Lâm Cam viết một đống từ đơn tiếng Anh lên đó thì cười cười.
"Thấy cảnh cậu học từ đơn vẫn lạ quá đi?"
Lâm Cam trừng mắt cậu ấy: "Cậu đừng tưởng cậu là lớp phó học tập thì tôi không dám đánh."
Giới Áo cười ngượng ngùng, đem đề bài trong tay tới trước mặt Lâm Cam: "Đừng mà, cậu là đại tỷ, xem giúp tôi bài này đi?"
Lâm Cam nhận lấy bài thi rồi xem: "Ngày nào cậu cũng tìm đến mấy đề bài kì quái."
"... Rốt cuộc cậu có giải được không?"
"Phí lời, chờ tôi giải được rồi nói."
Lâm Cam vừa chuẩn bị vùi đầu vào giải đề thì bên ngoài có người kêu lên: "Lâm Cam, Tiết Giai Kỳ bị Lưu Hân Tĩnh chặn ở nhà vệ sinh. Cậu mau đi xem đi."
Cô nhanh chóng đạp ghế ra, tiện tay trả đề cho Giới Áo sau đó chạy đi.
Nhà vệ sinh của Nhất Trung cũng rất khác biệt, tất cả đều trắng tinh, nhìn từ ngoài trông rất hiện đại. Có điều không ai biết thiết kế bên trong rất ác liệt. Nhà vệ sinh nữ ở tầng 1, nhà vệ sinh nam ở tầng 2. Lâm Cam tự ý đi vào trong, vào tới phòng vệ sinh nhỏ bên trong mới thấy một đám người.
Lưu Hân Tĩnh đang ôm tay trước ngực, tựa vào cửa.
"Nhóc chân ngắn, còn không ra đi? Vào muộn không sợ Trương Cương đuổi ra khỏi lớp à? Tôi cũng là muốn tốt cho cậu đấy."
Mẹ nó, Lâm Cam thấp giọng mắng một tiếng.
"Lưu Hân Tĩnh, để cho cậu mặt mũi cậu không cần đúng không? Lần trước tôi nói gì?"
Tiết Giai Kì bên trong nghe thấy giọng Lâm Cam thì gọi một tiếng. Lâm Cam tức giận "ừ": "Cậu lại không có tiền đồ, ra đi."
Tiết Giai Kì mở cửa đi ra. Lâm Cam nhìn cô ấy một cái, mắt đều đỏ cả lên rồi. Cả người ướt đẫm, tóc còn nhỏ nước, vừa nhìn đã thấy là bị người ta giội nước vào.
Lâm Cam liếc mắt nhìn cái xô trong góc, cũng ướt đẫm, giội xong bị người ta ném ở đó.
"Đi, ra cửa hứng nước cho tớ."
Lâm Cam nhìn thoáng qua Tiết Giai Kỳ, mắt cô ấy vẫn đỏ, nhìn về phía cô chảy nước mắt.
"Nhìn gì? Đi mau."
Tiết Giai Kỳ lấy xô đi hứng nước.
Nhân lúc Tiết Giai Kỳ ra ngoài, Lâm Cam lạnh lùng nhìn Lưu Hân Tĩnh.
"Mẹ cậu nên đặt tên cậu là Bạch Hạt (càn rỡ) đi, tôi thấy cậu chính là kiểu người luôn cậy mạnh bắt nạt yếu."
Lưu Hân Tĩnh không đứng so vai nữa, tiến tới trước mặt Lâm Cam. Cô ta nhổ một ngụm nước miếng xuống đất: "Thật con mẹ nó ghê tởm, tôi chính là không ưa nổi dáng vẻ này của cậu".
Nói xong cũng bắt đầu động tay động chân.
Lâm Cam vốn tới một mình, ba bốn nữ sinh kia lại xông lên cùng lúc, cô có chút không kịp ứng phó. Một tay cô kéo tóc Lưu Hân Tĩnh, một bên tránh mấy cú đánh lén.
"A, đau quá... Đồ khốn, Lâm Cam, cậu con mẹ nó nghĩ mình là ai? Ngày nào cũng ra vẻ cao cao tại thượng, bố cậu không phải đang đòi ly dị mẹ cậu đấy sao...". Lưu Hân Tĩnh không nghĩ vừa tiến lên đã bị Lâm Cam túm tóc, da đầu bị kéo tới tê dại.
Một chuỗi lời nói không hay ho lọt vào tai, Lâm Cam nghe thấy thì híp mắt, trên tay cũng thêm lực, da đầu Lưu Hân Tĩnh bị kéo tới phát run, tiếp tục nói bậy: "A! Con mẹ nó..."
Lời của Lưu Hân Tĩnh khiến lòng Lâm Cam sinh ra dư vị khác thường, nhưng cụ thể là cảm giác gì thì không nói rõ được, cũng không nghĩ ra. Vừa vặn lúc này Tiết Giai Kỳ xách nửa xô nước trở lại, Lâm Cam đẩy Lưu Hân Tĩnh, kéo cô ta vào phòng vệ sinh.
"Ầm" một tiếng đóng cửa nhà vệ sinh lại, Lâm Cam liếc mắt mấy nữ sinh khác, số còn lại cũng bất động.
"Còn không cút đi."
Mấy nữ sinh liếc nhau, mỗi người môi giật giật, bảo nhau đi. Chỉ còn lại Lưu Hân Tĩnh kêu rên bên trong.
"Ùm ùm ùm" mấy tiếng, Lâm Hân Tĩnh đập vào cánh cửa.
Lâm Cam chốt lại, không cho cô ta đi ra.
"Corgi."
"Hả?"
"Ngớ ra đấy làm gì, đổ nước vào cho tớ."
Tiết Giai Kỳ xách xô, chỉ đứng bất động.
"Vừa rồi cậu còn bị bắt nạt thảm như thế, giờ còn chần chừ cái gì?" Lúc Lâm Cam nói lời này, mắt cũng nhìn qua Tiết Giai Kỳ, quần áo trên người cô ấy còn chưa khô, tay áo ướt sạch, dính cả vào người.
Tiết Giai Kỳ nắm xô trong tay, nắm thật chặt, sau đó lại nới lỏng ra. Lâm Cam cũng không làm gì, chỉ chờ cô ấy quyết định.
-
Thật ra, Tiết Giai Kỳ đã có thù với Lưu Hân Tĩnh từ lâu. Từ khi cô chơi với Tiết Giai Kỳ đến nay vẫn không giải thích được điều này. Nếu muốn Lâm Cam dùng lời để tả, thì chỉ có thể trách đầu óc Lưu Hân Tĩnh không bình thường.
Xích mích giữa nữ sinh đều từ chuyện nhỏ mà thành. Năm lớp 10, Lâm Cam, Tiết Giai Kỳ, Lưu Hân Tĩnh và Kiều Dục học chung một lớp. Lúc đó Lâm Cam và Tiết Giai Kỳ vẫn chưa chơi với nhau.
Hàng ngày Lâm Cam cũng không có mặt đầy đủ trong lớp để nghe giảng, thường xuyên bỏ học. Tiết Giai Kỳ lại là học sinh tiêu biểu, thường xuyên thu bài tập của các bạn đem nộp cho thầy giáo.
Thầy Ngữ Văn cũng coi cô như trợ lý nhỏ chuyên giúp đỡ các thầy. Cô ấy lại làm việc nghiêm túc, đương nhiên sẽ bị một nhóm học sinh khác không ưa. Cầm đầu nhóm này chính là Lưu Hân tĩnh, không giao bài tập thì cũng thôi, trong giờ học còn làm ngược lại với những người khác. Quan trọng hơn là, sau đó phàm là chuyện gì cô ta cũng đổ lên đầu Tiết Giai Kỳ.
Ví dụ nếu Tiết Giai Kỳ muốn thu bài tập, Lưu Hân Tĩnh sẽ trợn trắng mắt lải nhải: "Đúng là vớ vẩn, thực sự cho rằng mình là đại biểu học tập hay sao."
Lại ví dụ như chuyện này, từng chuyện từng chuyện cứ tích lũy lại, xích mích của nữ sinh trước nay đều như vậy. Đầu tiên là như có như không đâm chọc nhau, sau là công khai không vừa mắt. Lúc đầu chỉ là đối nghịch nhỏ, về sau sẽ đối nghịch trên mọi phương diện. Tới khi sóng gió nổi lên, hai bên đều nổi giận.
Hôm đó, Lâm Cam đang bò ra bàn nghỉ trưa. Sau đó đột nhiên trong lớp không ngừng xôn xao.
Tiết Giai Kỳ ngồi phía trước cô, Lưu Hân Tĩnh ngồi phía sau. Lâm Cam đang nằm thì thấy hàng ghế phía trước có người đứng lên, sau đó tiếng ghế rơi xuống đất vọng lại. Lâm Cam bò từ bàn dậy, chân mày nhíu chặt.
Tiết Giai Kỳ phồng mặt tới bỏ bừng, trên tay cầm mẩu phấn, cắn răng nhìn thẳng Lưu Hân Tĩnh.
"Có ý kiến sao? Ngày nào cũng phá đám tôi."
Lưu Hân Tĩnh vẫn ngồi tại chỗ, trong miệng không biết đang nói cái gì. Lâm Cam liếc mắt nhìn qua, thấy trên bàn có một đống phấn vụn. Bụi phấn cũng dính vào ngón tay cô ta.
"Ha, có phải ngày ngày đại biểu học tập bị ảo tưởng không? Cho là người khác nhàn rỗi có thời gian phản ứng cậu ta." Lưu Hân Tĩnh nhìn chằm chằm viên phấn trên tay mình, không mặn không nhạt phản bác lại.
"Cậu..."
Lâm Cam ngẩng đầu nhìn, vóc dáng Tiết Giai Kì bé nhỏ, đứng ở đó khiến bản thân càng mất khí thế. Căn bản cô ấy không phải người thích gây rối, giờ bị người ta nói hai câu mặt đã đỏ bừng.
Sau đó chỉ biết đá vào băng ghế rồi chạy ra ngoài.
Những học sinh khác trong lớp chứng kiến một màn này cũng không nhúc nhích. Hình ảnh Tiết Giai Kỳ chỉ một mực cắn răng muốn động mà không dám động, các bạn học khác cũng trơ mắt làm ngơ bất tri bất giác đi vào lòng Lâm Cam.
Lâm Cam nhìn lướt qua, mấy nữ sinh bình thường hay chơi cùng Tiết Giai Kỳ cũng một mực cúi đầu, chứ đừng nói tới đi theo.
Cô chớp mắt, vẻ mặt càng lạnh nhạt, cười nhạo một tiếng. Sau đó đột nhiên đứng lên đi tới bàn của Lưu Hân Tĩnh, cầm lấy đống phấn kia ném vào người cô ta. Ném xong, Lâm Cam đẩy cửa đuổi theo Tiết Giai Kỳ.
À, hình như lúc đó cô còn nói với Lưu Hân Tĩnh: "Ngày nào cũng chỉ biết bắt nạt người khác."
Tóm lại, hai người đã kết thù như vậy.
Cùng lúc đó, Lâm Cam đuổi theo Tiết Giai Kỳ ra ngoài, tình bạn của hai người cũng vì vậy mà nảy sinh. Khi duyên phận tới, bạn sẽ không thể lí giải được.
Tới mãi sau này Tiết Giai Kỳ hỏi Lâm Cam vì sao lại giúp mình, lúc đầu Lâm Cam trầm mặc, sau đó mở miệng.
"Corgi, cậu quá nhỏ."
"..."
Thật ra Tiết Giai Kỳ không hề biết, nhiều đêm sau này, Lâm Cam cũng suy nghĩ, sau đó cô đưa ra được một đáp án.
Cô cảm thấy nếu lúc đó mình không đứng ra, bên cạnh cô vĩnh viễn sẽ không có sự hiện diện của Tiết Giai Kỳ sau này. Mà nếu như vậy, cô sẽ mãi mãi bị bóng tối lạnh lùng vây quanh, chạy thế nào cũng không thoát.
-
Tiết Giai Kỳ nhìn Lâm Cam, biểu cảm của cô nhàn nhạt. Loại ánh mắt này khiến cô ấy không thoải mái, không đồng tình, cũng không xem thường.
Cô ấy cảm thấy chuyện xưa như ùa về, cắn răng, cầm xô lên."Rào" một tiếng, sau đó là tiếng mắng của Lâm Cam.
Tiết Giai Kỳ mở to mắt, chỉ biết 囧.
Thì ra cô ấy ước lượng độ cao của cửa sai, xô nước không hất được vào thì thôi, ngược lại đổ hết lên người Lâm Cam. Nhìn Lâm Cam và mình đều ướt rượt, toàn thân nhỏ nước, Tiết Giai Kỳ vểnh môi, không biết phải làm sao.
Lâm Cam nhìn dáng vẻ của cô ấy, giả vờ trợn mắt lên, sau đó lại cười xòa: "Corgi, này coi như cậu luyện tập đi."
Lâm Cam nhìn Tiết Giai Kỳ, tầm mắt liếc về phía cửa, mở miệng: "Có hắt nước nữa không?"
Tiết Giai Kỳ xách xô do dự không quyết định được.
Lâm Cam thở dài: "Biết ngay cái tính này của cậu mà."
Tiết Giai Kỳ bị Lâm Cam nói vậy thì xúc động, lại hơi ngượng ngùng.
Lâm Cam lắc đầu, cũng không tức giận: "Được rồi, dù sao sau này tớ cũng ở bên cạnh cậu."
Lúc nói câu này cô cố ý cao giọng, để Lưu Hân Tĩnh bên trong nghe được...
Hai người mặc kệ Lưu Hân Tĩnh. Hai tiết tiếp theo là giờ Ngữ văn, thầy Trương Cương không có ở đây, thầy dạy tiết này cũng không quá để ý đến học sinh.
Vì thế Lâm Cam đem theo Tiết Giai Kỳ cùng chạy, hai người về kí túc xá thay quần áo. Chỉnh trang nửa ngày xong thì cũng tới giờ ăn trưa.
Hai người đi về phía canteen.
Vừa vào cửa, Lâm Cam đã thấy Chu Viễn Quang đang ăn cơm. Ngồi đối diện là một người phụ nữ trông có mấy phần giống anh. Lâm Cam liếm môi, tiến triển cũng lớn quá, vừa mới tựu trường đã gặp gia trưởng...
Chu Viễn Quang dường như cảm nhận được ánh mắt nào đó bắn tới, ngẩng đầu lên. Vừa nhìn lên đã chạm mắt với Lâm Cam.
Trên mặt Lâm Cam tràn đầy tươi cười, vẫy tay chào hỏi anh, miệng cũng yên lặng gọi: "Bạn học Chu."
Chu Viễn Quang nhìn cô mím môi cười, cúi đầu ăn cơm tiếp.
Lâm Cam bĩu môi, người này lại không để ý tới cô.
Lúc ăn cơm, cô cùng Tiết Giai Kỳ ngồi phía trước Chu Viễn Quang. Cô cầm đũa lên, cố ý mở miệng: "Corgi, cậu biết không?"
"Hả?"
Tiết Giai Kỳ đang đói, bỏ bao nhiêu cơm vào miệng, mãi sau mới trả lời Lâm Cam.
"Có người sáng nay vẫn để ý cậu, buổi trưa gặp lại đã thành người xa lạ." Lúc Lâm Cam nói lời này, âm lượng cố ý tăng lên mấy phần.
Chu Viễn Quang ngồi sau nghe được hết, động tác cầm đũa hơi dừng lại.
Tiết Giai Kỳ lùa cơm, ngây thơ ngẩng đầu: "Cậu nói vậy không phải là muốn làm thân rồi lấy đồ ăn của tớ chứ?"
Sau đó vừa nói vừa che đĩa thức ăn, liều mạng lắc đầu: "Tớ chỉ có hai miếng thịt! Thế mà cậu cũng muốn!"
"..."
Lâm Cam đỡ trán, cô mơ hồ nghe thấy người phía sau cười một tiếng.
Bị Tiết Giai Kỳ làm nghẹn họng, cô chỉ có thể oán hận liếc mắt, bắt đầu ăn cơm. Hai người ăn nhanh chóng rồi đi ngay. Giờ là lúc nào chứ, mặt mũi cũng bị vứt sạch rồi.
Hai người vừa đi, mẹ Chu liền cười rộ lên. Nhìn con trai mặt lạnh nhà mình khóe miệng chứa ý cười, lại cảm thấy kì lạ không thôi.
Bà không nhịn được đùa giỡn: "Nữ sinh ở trường học bây giờ đều thú vị như vậy?"
Chu Viễn Quang ngẩng đầu nhìn mẹ Chu, thấy ánh mắt dạt dào hứng thú của mẹ, miệng anh đang cong lên lại trở về thành một đường thẳng.
"Cậu ấy thú vị sao?"
Mẹ Chu thấy con trai mình cố tỏ ra lạnh nhạt thì buồn cười, nhướn mi: "Mẹ còn chưa nói là cô nhóc nào đâu, con đã "cậu ấy" nào thế?"
"..."
Chu Viễn Quang không nói thêm gì nữa, chuyên tâm vùi đầu vào ăn cơm. Trên mặt mẹ Chu đều là tươi cười, hồi tưởng lại năm xưa: "Thời còn đi học năm đó, lúc mẹ theo đuổi bố con..."
"Mẹ." Chu Viễn Quang bất đắc dĩ ngẩng đầu gọi một tiếng, cắt đứt dòng hồi tưởng của mẹ Chu.
"Hả?"
"Con no rồi."
"Đứa nhỏ này, con mới ăn một chút thôi mà. Cơ thể là tiền vốn, ngày nào cũng ăn như mèo vậy, hai cô nhóc vừa rồi còn ăn nhiều hơn con."
"... Con về phòng học đây."
"Mang theo trái cây đi."
Chu Viễn Quang nghĩ một chút, sau đó vẫn cầm về.
-
Trở lại tòa phòng học đã thấy Lâm Cam đang đứng ở sân trời tầng 2. Anh liếc nhìn hộp trái cây trong tay mình, mi tâm hơi nhíu.
Lâm Cam thấy Chu Viễn Quang đi lên cầu thang, chạy xuống như đón tiếp: "Bạn học Chu, cậu ăn xong rồi."
Chu Viễn Quang "ừ" một tiếng: "Sáng nay cũng là mẹ cậu đưa đồ ăn sao?"
"Ừ."
Lâm Cam nhìn anh đi về phía trước, miệng lầm bầm: "Mẹ cậu đưa cả cơm trưa, cậu còn mang bánh mì làm gì?"
Chu Viễn Quang dừng bước, không dám lập tức quay đầu nhìn cô.
Lâm Cam thấy anh cứng ngắc thì đắc ý lè lưỡi.
Đứng im mấy giây, Chu Viễn Quang mới quay lại: "Mẹ lo tôi ăn không no."
"..."
"Không được à?"
Lâm Cam thấy anh nhàn nhạt liếc mắt mình một cái. Vẻ mặt kia chính là bộ dạng lãnh đạm lại kiêu ngạo, linh hồn cô cũng bị vẻ mặt này của anh câu đi rồi.
Cô không ngừng gật đầu, mắt cười híp thành một đường.
"Được được được, là cậu thì cái gì cũng được."
"..."
Chu Viễn Quang nhìn vẻ nịnh nọt của cô, lỗ tai lặng lẽ đỏ lên. Sao phải nói câu "là cậu thì cái gì cũng được" chứ.
Anh mím môi, đưa hộp hoa quả trong tay cho Lâm Cam. Bất ngờ nhận được quà khiến Lâm Cam hơi sững sỡ.
Chu Viễn Quang cụp mắt, mở miệng: "Cho cậu ăn."
"Vì sao?" Lâm Cam đột nhiên bật ra.
"Cậu lấy đâu ra... nhiều tại sao như vậy?"
Lâm Cam bĩu môi, tiếp đó lại mở miệng, giọng điệu không sợ chết.
"Bạn học Chu, sáng cậu cho tôi bánh mì, trưa cho trái cây, có phải cậu bắt đầu thích tôi rồi không?" Lâm Cam nói xong thì cắn môi, mong đợi nhìn về Chu Viễn Quang.
"..."
Ánh mắt thiếu nữ nóng bỏng lại lẳng lặng chăm chú, khiến yết hầu Chu Viễn Quang không tự chủ mà hơi động.
Bầu không khí đột nhiên trở nên ái muội.
Vở kịch nhỏ:
Lâm Cam cười gian: Bạn học Chu, trong lòng tôi, cậu là nhất!"
Chu Viễn Quang mím môi: "Cậu không thử sao biết?"
Lâm Cam uống sữa tươi buổi sáng, cố tỏ ra mê muội: "Đồ cậu đưa cũng là nhất."
Chu Viễn Quang: ... 🙂