Bảo Châu nói: "Con không đi, con và anh trai đều ngồi bên này cùng nhau."
Thích Ngọc Tú nói: "Đừng lộn xộn. Hình như sắp bắt đầu họp rồi. Muộn như vậy mà còn chưa chịu bắt đầu nữa. Chúng ta mới ăn chút cơm chiều đi xuống tới đây đều tiêu hóa hết sạch. Một chút đồ ăn cũng không còn trong bụng nữa rồi. Bực mình quá đi."
Điền Ngọc Trinh cười một tiếng rồi nói: "Vẫn chưa thấy gì."
Hai người đang nói chuyện, liền thấy đại đội trưởng xách loa lên: "Yên lặng một chút, đều yên lặng hết cho tôi."
Ở trong thôn, đại đội trưởng rất có tiếng nói. Người ta nói 'phép vua thua lệ làng' là như vậy. Trong cái thôn xóm nghèo này, quyền uy của đại đội trưởng không một ai có thể so sánh được.
"Đêm nay triệu tập mọi người tới đây họp đại hội khẩn cấp, là để phổ biến chính sách mới chothu hoạch vụ thu. Buổi sáng hôm nay, đoàn kiểm tra của công xã thời điểm đi qua khu vực chúng ta, đã phát hiện một người phụ nữ tên là Cẩu Nhị Hồng ở thôn Tiểu Trang đã trộm đậu phộng lén lút giấu ở trên người con trai, lại lấy từ đứa nhỏ đem gieo xuống đất. Cẩu Nhị Hồng đã vi phạm nghiêm trọng quy định của xã hội chủ nghĩa, trộm tài sản của tập thể, hành vi ác liệt..."
Mọi người đầu tiên còn không hiểu được chuyện gì, vừa nghe đến đây, tất cả đều kinh ngạc, âm thanh nghị luận vang lên ong ong.
"Hiện tại tuyên bố hai khoản mục của chính sách mới về thu hoạch vụ thu. Điều thứ nhất là hủy bỏ tính công điểm cho những đứa trẻ, bọn chúng không được tiến vào làm việc trong ruộng. Điều thứ hai là mỗi ngày khi kết thúc công tác, trong thôn sẽ kiểm tra thân thể một lượt, sau đó mới có thể rời đi..."
"Tại sao lại thay đổi như thế? Chúng ta còn phải trông cậy vào mấy đứa nhỏ trong nhà để tính công điểm cơ mà."
"Cẩu Nhị Hồng này thật biết cách làm hại người khác. Là cô ta ăn trộm cơ mà. Tại sao còn liên lụy chúng ta..."
"Mỗi ngày được ba công điểm, bây giờ thì hết mất rồi..."
"Đại đội trưởng, không thể như vậy được đâu!"
Tuy rằng mọi người đều không quen biết Cẩu Nhị Hồng kia, cũng không biết cô ta là ai, nhưng ai cũng không ngại mắng cô ta mấy câu. Đúng là người phụ nữ chuyên mang đến phiền toái cho người khác
Đại đội trưởng: "Tại sao lại không được? Chính sách chính là như vậy, không phục đi công xã tìm lãnh đạo đi! Năm nay triển khai hoạt động, so với năm vừa rồi nghiêm khắc hơn nhiều. Ngày thường có người lười biếng dùng mánh lới, những gì có thể cho qua, tôi đều bỏ qua cho mọi người. Nhưng bây giờ có người làm loạn lên, tôi không thể cho mấy người thể diện được nữa. Người làm mất mặt toàn đại đội chúng ta, tôi tuyệt đối sẽ không ra mặt cho họ, cũng không chấp nhận được họ ở trong đại đội này."
Đại đội trưởng lời nói vô cùng trịnh trọng, tất cả mọi người đều không dám lớn tiếng, chỉ còn tiếng thì thầm nho nhỏ vang lên.
Một đám đều không hài lòng. Mỗi ngày ba công điểm, cộng lại là không ít đâu, bây giờ thì không còn nữa, ai mà vui cho nổi? Tin tức này hiển nhiên là khiến cho người ta không vui. Mọi người đều vẻ mặt đưa đám. Đứa nhỏ Bảo Sơn cũng phồng má, mười phần không hài lòng.
Cậu còn nhỏ, chưa thể làm việc, may mắn lắm mới có cơ hội được tính chút công điểm, thế nhưng liền biến mất như vậy.
Hy vọng tan ra thành không khí rồi?
Tức giận, vô cùng tức giận.
Sắc trời dần khuya, đại đội trưởng nói đã nhiều, truyền đạt xong tinh thần hội nghị lần này, liền cho mọi người giải tán.
Điền Ngọc Trinh hỏi: "Đêm nay Bảo Châu tới nhà cô nhỏ ngủ nhé? Cháu và em gái họ ngủ cùng nhau. Sáng mai cô nhỏ làm đồ ăn ngon cho cháu."
Tiểu Bảo Châu nghiêm túc lắc đầu: "Không được đâu. Cháu phải về nhà."
Tiểu Bảo Nhạc ở trên lưng mẹ cũng nói theo: "Về nhà về nhà."
Thích Ngọc Tú cười: "Được rồi Ngọc Trinh, Bảo Châu không đi được đâu, trong nhà việc lớn nhỏ còn chờ con bé tới làm. Sáng mai chúng ta còn phải đi thu hoạch, nhanh về nhà nghỉ ngơi thôi. Mấy đứa nhỏ không được ra đồng, việc của người lớn chúng ta lại nhiều thêm."