Chương 200: Có Một Số Việc Ngươi Còn Không Nhìn Ra (1)

Hệ Thống Cửa Hàng Ở Dị Giới

341 Nhân 10-09-2024 20:23:45

Hai mắt Trần Lâm tựa hồ hiện lên vài hình ảnh ngắn ngủi, cả người chìm vào hồi ức, khẽ nói: - Vài chục vạn năm trước, có một nhóm người từ ngoài kia đến đại lục chúng ta. Nữ thì tuyệt sắc, nam thì tuấn tú, bọn họ tự xưng là Ma tộc. Bọn họ không chỉ tu vi cao thâm mà còn có một loại năng lực đặc thù, có thể mê hoặc lòng người. Sinh ra đã có mị công, có thể mê hoặc người cùng cấp bậc, thậm chí có người nội công thâm hậu còn có thể mê hoặc người cao hơn mình một đại cảnh giới. Nhưng đó vẫn chưa phải là điều đáng sợ nhất. Trần Lâm dừng lại, Tiểu Bạch rất biết ý hỏi: - Vậy điều gì mới là đáng sợ nhất? Trần Lâm gật đầu, ánh mắt tán thưởng nhìn Tiểu Bạch, nói tiếp: - Điều đáng sợ nhất là khi chiến đấu, bọn chúng sẽ biến thành hình dạng giống như ác ma, mọc ra một đôi cánh đen như mực, cả người bị hắc vụ bao phủ, tốc độ và lực lượng đều tăng lên gấp mấy lần, cơ bản là vô địch trong những kẻ cùng cấp. - Vậy bọn chúng đến đại lục này làm gì? Tiểu Bạch phối hợp rất ăn ý, đến lúc nào nên hỏi thì hỏi, không cắt ngang lời Trần Lâm. - Bọn chúng đến đây là để nô dịch toàn bộ nhân loại. May mà số lượng của bọn chúng không nhiều, con người ta mới có cơ hội, sau mấy trăm năm vây quét, kẻ bị thương, người bỏ mạng. Những kẻ còn sống sót đều dùng bí pháp chạy trốn. Trong thời gian đó, Ma tộc và nhân loại kết hợp sinh ra Ma Nhân tộc cũng không ít. Nghe đến đây, Tiểu Bạch mới chợt hiểu: - Ồ, thì ra Ma Nhân tộc là do Ma tộc và Nhân tộc kết hợp mà thành. Vậy sau đó thì sao? - Ha ha... , đối với Ma Nhân tộc, lúc đó mọi người đều có thái độ tiếp nhận, không hề hạn chế bọn chúng. Đến khi Ma Nhân tộc trưởng thành, mọi người phát hiện bọn chúng thừa hưởng hoàn mỹ sắc đẹp của Ma tộc và mị công trời ban. Chỉ là khi chiến đấu không thể biến thành hình dạng ác ma. Lúc này, những kẻ tham lam nảy sinh ý đồ xấu, quả nhiên là no ấm sinh dâm dục, có kẻ bỏ ra giá cao mua Ma Nhân tộc về để hưởng lạc. Ma Nhân tộc bắt đầu bị những kẻ có ý đồ xấu tấn công, bắt giết. Nghe đến đó, Tiểu Bạch thở dài: - Haiz, xem ra thời đại nào cũng có loại người này, có lẽ đây chính là bản tính xấu xa của loài người các ngươi! Sau đó bọn họ đứng lên phản kháng sao?... - Đúng vậy, chính hành động này đã khiến Ma Nhân tộc sinh lòng phản kháng, bản tính hung tàn trong xương tủy của bọn chúng bộc lộ ra ngoài. Dưới sự dẫn dắt của những nữ Ma Nhân tộc có mị công cao cường, một số thế lực lớn đã quỳ gối dưới váy của các nàng ta. Sau khi khống chế được những thế lực này, Ma Nhân tộc bắt đầu tấn công những thế lực đã từng làm hại mình, cuối cùng biến thành cuộc chiến tranh trên toàn đại lục. - Haiz, mỗi lần loài người các ngươi xảy ra chiến tranh đều là do lòng tham không đáy! Tiểu Bạch lắc đầu, ung dung nói. Trần Lâm bất đắc dĩ lắc đầu: - Haiz, nhân tính là vậy đấy! Tiểu Bạch: - Vậy sau đó thì sao? - Sau mấy chục năm chiến tranh, một số người cũng dần dần hiểu ra vấn đề nằm ở đâu, mũi nhọn chĩa vào Ma Nhân tộc, cho rằng một khi Ma Nhân tộc còn tồn tại thì đại lục sẽ không có ngày nào yên ổn. Lúc này, thủ lĩnh của một số thế lực lớn đã phát động cuộc chiến tiêu diệt toàn bộ Ma Nhân tộc. Trải qua nhiều năm chiến đấu, vô số người thương vong, cuối cùng cũng tiêu diệt được Ma Nhân tộc, không chừa một mống. Trần Lâm kể một hơi hết câu chuyện. Tiểu Bạch: - Trần lão, không phải nói Ma Nhân tộc đã bị diệt tộc rồi sao? Tại sao bây giờ lại xuất hiện? Trần Lâm: - Có thể là vẫn còn cá lọt lưới, bề ngoài của bọn chúng không khác gì con người, nếu không thi triển mị thuật thì căn bản không biết được. Nhiều năm như vậy rồi, bọn chúng chưa từng xuất hiện, bây giờ lại xuất hiện trong tiệm, còn thi triển mị thuật. Không biết mục đích của bọn chúng là gì. - Chưởng quỹ nói bất kể mục đích của bọn chúng là gì, chỉ cần không gây chuyện thì mặc kệ, còn nếu muốn gây chuyện thì trực tiếp tiêu diệt. Lúc này, Hổ Thiên Thiên bước đi nhẹ nhàng như mèo đến nói. - Cũng phải! Tiểu Bạch và Trần Lâm đồng thời gật đầu. Vận may của Sở Mộng Vân xem ra vẫn còn, lại rút trúng giải may mắn. Nếu Dương Phong biết được, chắc chắn sẽ mắng chửi hệ thống, tại sao đám tiểu muội muội xinh đẹp kia lúc nào cũng may mắn hơn đám lão gia hỏa bọn hắn, ngoại trừ tên Ngụy Khiếu Tầm kia ra. Sở Mộng Vân đắc ý cài huy hiệu Tụ Linh lên ngực, nở nụ cười mê chết người, khiến đám nam nhân kia nhìn đến chảy nước miếng. - Xinh đẹp quá, giá như là vợ mình thì tốt biết mấy! Một tên lau nước miếng ở khóe miệng nói. - Này lão Chu, đừng có mơ nữa, ngươi không xứng, ý ta là ngay cả nghĩ đến nàng, ngươi cũng không xứng! Bên cạnh lão Chu, một người quen biết lên tiếng. - Ngươi có ý gì? Còn coi nhau là huynh đệ không vậy? Sao lại nói thế? Chẳng lẽ ta kém cỏi đến mức ngay cả nghĩ cũng không được sao?