Thái Tông Minh chậc chậc lắc đầu: "Tuy tán tỉnh xác xuất thành công chủ yếu xem mặt cùng tài ăn nói, nhưng cậu nếu ngay cả tán tỉnh cũng không dám, vậy thì vĩnh viễn không có cơ hội, hơn nữa nữ sinh cũng quá nửa khinh thường loại nam nhân yếu đuối nhát gan này, nói thích? Ngay cả dũng khí tán tỉnh cũng không có tính thích cái gì? Hơn nữa, tôi từng phân tích, cơ hội của cậu rất lớn, thậm chí cô ấy cũng sẽ không cảm thấy cậu đang tán tỉnh."
"Vì sao?" Lâu Thành nhất thời có hứng thú.
"Cậu có phải thầm mến thầm tới ngốc rồi đúng không? Các cậu là đồng hương thêm bạn học, quan hệ tốt bao nhiêu chứ! Thân ở đất khách, rời xa người quen, đồng hương bạn học các thứ chính là đối tượng thoát ế tốt nhất." Thái Tông Minh lưu loát nói, "Cậu nghĩ xem, một nữ hài tử, rời xa quê nhà, đi học xa ngàn dặm, chung quanh đều là người xa lạ, trong lòng khẳng định chính là thời điểm thiếu cảm giác an toàn nhất, đối với người quen có chút dính dáng trước kia tất nhiên đều sẽ theo bản năng thân cận, tục ngữ nói rất hay, đồng hương gặp đồng hương, hai mắt lệ lưng tròng, hơn nữa các cậu từng là cùng trường học cùng khóa, đề tài có thể tán gẫu thật sự quá nhiều rồi, cảm giác thân cận cũng khác biệt."
"Cậu làm bộ như ngẫu nhiên gặp và nhận ra, 90% có thể xin được số QQ, số di động các thứ, ừm, lần đầu tiên không thích hợp quá thâm nhập, sẽ làm đối phương cảnh giác bất an, xin được số QQ thì thu tay là tốt nhất."
Lâu Thành cẩn thận nghe, trái tim dần dần nhảy lên hỗn loạn thình thịch, có xúc động muốn thử, Tình Thánh nói tựa như rất có đạo lý.
Hắn nghĩ trước nghĩ sau, lại do dự: "Nhưng, nhưng tôi loại người chiều cao bình thường diện mạo bình thường cái gì cũng bình thường này làm sao xứng với cô ấy, về sau cũng không biết có thể cho cô ấy cuộc sống xứng đáng hay không, vẫn là, vẫn là không cần..."
Tự biết xấu hổ chính là ý này.
Thái Tông Minh nghe mà trợn mắt há hốc mồm, há hốc mồm thật lâu mới nói:
"Chanh Tử, cậu có thể nghĩ nhiều quá hay không? Lúc này còn chưa biết thế nào, đã suy xét về sau kết hôn sinh hoạt? Năng lực liên tưởng này cũng là không ai bằng..."
Nói xong, không đợi Lâu Thành nghĩ nhiều, hắn tiếp tục dụ dỗ: "Chanh Tử, cậu cái này nói dễ nghe gọi là có cảm giác trách nhiệm, tự mình hiểu lấy, nói không dễ nghe gọi là nhát gan, yếu đuối, không có tự tin. Chúng ta mới đại học năm thứ nhất, trường học cũng là hạng nhất trong cả nước, chuyên nghiệp coi như không tệ, bốn năm thời gian nghiêm túc chăm chỉ khắc khổ học tập cùng nghiên cứu, sau khi tốt nghiệp còn sợ tìm không được một công việc không tệ? Cậu ngay cả chút tự tin này cũng không có? Hay là nói căn bản không muốn cố gắng? Thích cô ấy thì vì cô ấy đề cao mình, vì cô ấy bức bách mình, vì cô ấy vắt ra tiềm lực, vậy mới gọi là ý thức trách nhiệm, nếu không cũng chỉ là thích cảm giác cảm động chính mình, mọi việc chỉ sợ hai chữ nghiêm túc!"
Lâu Thành ngạc nhiên nhìn Thái Tông Minh, không ngờ được mặt hàng này thế mà có thể nói ra lời nói có đạo lý như vậy.
Thái Tông Minh chuyển đề tài, vung nắm tay nói: "Hơn nữa bát tự còn chưa xem đâu, cậu theo đuổi được hay không còn chưa nói chắc, nhắm chừng hy vọng cũng không lớn... Ặc... Mau đi đi, Chanh Tử, đừng lưu lại tiếc nuối, ít nhất từng cố gắng, từng thử, thanh xuân không có thất bại, thiếu niên tráng khí không nói sầu!"
Bị Thái Tông Minh kích thích như vậy, Lâu Thành cũng là trẻ tuổi khí thịnh, nhất thời nhiệt huyết sôi trào, mang do dự cùng băn khoăn trong lòng ùn ùn ép xuống, gật đầu thật mạnh nói:
"Tôi thử xem!"
"Ừm, thanh xuân không có thất bại!"
Nói xong, hắn nhìn Nghiêm Chiêu Kha nơi xa, nhìn bóng người xinh đẹp đỏ trắng kia, cố lấy dũng khí liền muốn cất bước đi qua.
Đúng lúc này, Thái Tông Minh đột nhiên giữ chặt hắn.
"Làm sao vậy?" Lâu Thành chỉ cảm thấy máu mình lúc này bốc lên trên.
Thái Tông Minh nhe răng nói: "Chanh Tử, cậu quá thiếu kiên nhẫn rồi, cậu sờ sờ mặt của cậu, đỏ tựa như mông khỉ, đối phương liếc một cái có thể nhìn ra cậu rắp tâm bất lương. Nhanh lên, đi mua chai nước lạnh xoa lên mặt."
"Móa, Tình Thánh, cậu thực có kinh nghiệm." Lâu Thành sờ sờ mặt mình, quả thật nóng hừng hực, nói chuyện cũng thiếu chút nữa lắp bắp.
Loại chuyện này quá con mẹ nó kích thích rồi!
Nghĩ đến đây, hắn đột nhiên linh quang chợt lóe, nhấc chân chạy, không phải hướng sân vận động to lớn của võ đạo xã, mà là hướng ngược lại, rất nhanh đã được trăm mét, tiếp theo hắn lại quay đầu trở về, lúc đi ngang qua Thái Tông Minh, đã thở hồng hộc.
"Cái này..." Thái Tông Minh luôn sững sờ nhìn, lúc này mới hiểu ra, dựng ngón cái, "Phục!"
Dùng mặt đỏ sau khi chạy bộ không phải có thể che giấu đỏ mặt ban đầu?
Nhịp tim Lâu Thành bởi vì vận động mà nhanh hơn, dưới chân lại hơi trì độn, vẫn có chút khiếp đảm, nhưng chợt thu liễm, lướt qua Thái Tông Minh, âm thầm nắm tay nói:
"Ừm, ít nhất từng cố gắng!"
Hắn vừa khuyến khích mình, vừa sải bước chạy về phía sân vận động, chạy về phía bóng hình xinh đẹp màu đỏ trắng kia.
Nhìn bóng lưng hắn, Thái Tông Minh cuống quít nói: "Đừng tán gẫu nhiều, các cậu còn chưa thân, tán gẫu nhiều dễ dàng xấu hổ, trước lưu lại ấn tượng tốt, đặt nền móng cho sau này."
Lâu Thành phất phất tay, ý bảo mình nghe được, bộ pháp dưới chân không giảm, muốn một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm.
"Đây là thanh xuân..." Dưới hàng cây bên đường cạnh đó, một vị lão nhân tóc trắng xóa hết, tựa như bảy tám mươi tuổi chậc chậc nhìn bóng người Lâu Thành, nhất thời lại có chút cảm thán, "Nhớ ngày đó, ta cũng từng trẻ tuổi như vậy..."
Ai chưa từng có thanh xuân?
* * *
Nói là nơi xa, thật ra cũng không tính là xa, chạy không bao lâu, Lâu Thành đã tới phía trước sân vận động võ đạo, đi lên chín tầng bậc thang kia, trái tim đập thình thịch, gò má nóng lên, cũng không biết là bởi chạy khoảng cách dài như vậy, hay là vì sắp đến tán tỉnh.
Trong não hải của hắn đã từng tập luyện đủ loại phát triển, lúc này vừa thở vừa yên lặng nắm tay, âm thầm khuyến khích nói:
"Sợ cái gì mà sợ, là nam nhân thì đừng có sợ!"
Sau khi diễn trong lòng vài giây, Lâu Thành thả chậm bước chân, tầm mắt như có như không tiếp xúc Nghiêm Chiêu Kha tú lệ đoan trang dưới Hán phục đỏ trắng phụ trợ, giống như toàn bộ hạng người không liên quan lúc trước đi ngang qua, nhưng ngay tại lúc sắp đi sát qua bên người, hắn đột nhiên dừng bước, ngữ điệu mang sự ngạc nhiên lẫn vui mừng nói:
"Cậu, cậu có phải trung học Tú Sơn hay không?"
Nghiêm Chiêu Kha ngẩn người, giống như nhất thời chưa nghe hiểu, nhưng chợt phục hồi tinh thần lại, hai hàng lông mày mềm mại đen nhỏ giãn ra nói: "Đúng vậy, cậu là?"
Lâu Thành tim đập như nổi trống, trên mặt nở đầy nụ cười, vẫn thở phì phò: "Mình là lớp thứ tư, mỗi lần giữa tiết tập võ radio đều ở hàng đó bên cạnh cậu, ừm, vài vị trí phía sau cậu. Ha ha, không ngờ cậu cũng thi vào đại học Tùng Khánh."
Nghiêm Chiêu Kha giật mình, tuy rõ ràng không nhận ra Lâu Thành, nhưng cũng tựa như buông xuống không ít đề phòng, hai lúm đồng tiền hơi nông xuất hiện ở trên gương mặt: "Mình lúc trước cũng chưa nghe nói người khác thi đại học Tùng Khánh, còn tưởng chỉ một mình mình."