Chương 2: Khai Trương Đại Cát 2

Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Hương Tô Lật 23-11-2023 17:28:29

Hôm nay là ngày đầu tiên homestay khai trương. Không ngờ ngày lành mà cô lựa chọn lại là một ngày mưa to. Tuy nhiên Chân Minh Châu cũng không quá lo lắng, trong tay cô vẫn còn 70 vạn tệ, hơn nữa trong nhà cũng không có khoản chi tiêu nào lớn nên thật ra vẫn còn tốt. Chân Minh Châu đóng cửa lại vào bếp pha trà sữa, dù không có khách nhưng cũng không thể bạc đãi bản thân mình. Trong mắt người bình thường, ba Chân và Chân Minh Châu là người không biết cách sống, trúng thưởng xổ số được số tiền lớn nhưng chỉ trong tích tắc chẳng còn lại bao nhiêu. Tuy nhiên ba Chân và Chân Minh Châu lại cảm thấy việc họ làm không có gì là không đúng. Thay vì ôm khư khư số tiền lớn, còn không bằng sử dụng tiền để có cuộc sống thoải mái hơn. Chân – nhàn nhã – Minh Châu nhanh chóng trở về căn phòng trên tầng 2. Homestay của cô có kết cấu 2 tầng lõm ngược vào bên trong. Căn phòng của cô ở tầng 2 hướng ra ngoài sân vườn nên có thể nhìn thấy được cổng lớn. Chân Minh Châu lười biếng nằm trên sô pha vừa bấm điện thoại, vừa uống trà sữa và ăn bánh quy trông rất thảnh thơi. So với thời điểm đi học cô làm nhiều công việc bán thời gian cùng một lúc thì hiện tại có vẻ nhàn nhã hơn. Tin nhắn trong nhóm chat của lớp liên tục xuất hiện, mọi người đều đang thảo luận về công việc sau khi tốt nghiệp. @ Đại Trân Châu, nghe nói cậu đã về quê? @ Đại Trân Châu, sao cậu không ở lại Thượng Hải, về quê làm sao có tương lai? @ Đại Trân Châu, tớ vào làm việc ở bảo tàng thành phố, còn tưởng rằng cậu cũng đến đây, thật tiếc là cậu lại về quê. Nickname Wechat của Chân Minh Châu là Đại Trân Châu, cái người hết lần này đến lần khác nhắc đến cô là hoa khôi lớp bọn họ Lương Thư Hàm. Thay vì nói Lương Thư Hàm cùng Chân Minh Châu có khúc mắc, thì thật ra là Lương Thư Hàm tự mình bới lông tìm vết. Chân Minh Châu cho rằng mình cùng Lương Thư Hàm không có quan hệ thì đừng nói chi đến khúc mắc. Thế nhưng Lương Thư Hàm lại chướng mắt cô. Mặc dù Lương Thư Hàm mỗi khi nhắc đến cô đều có vẻ âm dương quái khí, tuy nhiên mọi người đều cần mặt mũi nên không hành xử ấu trĩ như trẻ con. Xét cho cùng thì trường học của bọn họ cũng được xem là một trường danh giá. Kỳ thật, thành tích của Chân Minh Châu không có gì nổi bật. Thời điểm thi đại học cô phát huy tốt hơn bình thường nên điểm số ước tính cao hơn 120 điểm. Vì muốn cùng bạn thân có thể chăm sóc lẫn nhau nên cô đã nộp đơn vào học cùng một trường đại học với Lâm Nghiên, đồng thời cũng tuân theo sự điều chỉnh chuyên ngành phù hợp với điểm số. Kết quả là cô đã được tuyển chọn vào chuyên ngành ít được biết đến là chuyên ngành Di tích văn hoá và Bảo tàng học. Thông thường những người học chuyên ngành này đều có nền tảng từ gia đình hoặc có người thân làm việc trong các ngành có liên quan. Chân Minh Châu được điều chuyển đến đây là người duy nhất không biết gì về chuyên ngành này. Mặt khác, Chân Minh Châu là sinh viên ngoại tỉnh nên dễ bị một số sinh viên địa phương xa lánh. Ngoài ra, để giảm bớt gánh nặng cho ba Chân, Chân Minh Châu thường ra ngoài làm việc nên không dành nhiều thời gian cho các mối quan hệ bạn bè. Hơn nữa, bản thân Chân Minh Châu rất xinh đẹp nên dễ khiến các cô gái có tâm tư đố kỵ. Vì thế, cô liền bị các sinh viên địa phương do Lương Thư Hàm dẫn đầu coi thường. Đại Trân Châu: (mặt cười), tôi về nhà thừa kế gia sản của gia đình. Trong nháy mắt mọi người đều trầm mặc, Chân Minh Châu thật sự rất biết cách khiến người khác tức giận. Thư Hàm Baby: Này, nói dối là không tốt nhé, ai mà không biết cậu thường xuyên làm việc bán thời gian ở khắp nơi. Đại Trân Châu: Công việc bán thời gian có mâu thuẫn với việc thừa kế gia sản sao? Cả nhóm lại một lần nữa trầm mặc. Đại Trân Châu: Nếu các bạn đến Li Sơn du lịch, đặt homestay của mình sẽ được giảm giá 20%. Bọt cam lớn: Chỉ giảm 20% thôi sao? Đại Trân Châu: Lương Thư Hàm thì vẫn tính giá như bình thường. Thư Hàm Baby: Tôi còn ở đây nên nghe thấy được, Chân Minh Châu cậu thật thiếu đạo đức, có phải cậu đang nhắm vào tôi không? Không khí nhóm chat có vẻ khá căng thẳng, bỗng có người cười lên. Chân Minh Châu cũng cười, mặc dù Lương Thư Hàm muốn nhảy nhót nhưng Chân Minh Châu không phải người chịu sự chèn ép của người khác, hơn nữa kỹ năng chọc tức người khác của cô cũng không phải dạng vừa. Chân Minh Châu bướng bỉnh gửi thêm một icon đắc ý chống nạnh. Đại khái chính là tôi nhằm vào cậu đó thì sao. Bọt cam lớn thấy vậy liền chuyển chủ đề: Homestay của cậu như thế nào? Có video không? Chân Minh Châu đang định trả lời thì chợt nghe tiếng dã thú gầm rú bên ngoài, cô lập tức đứng dậy mở cửa sổ nhìn ra ngoài. Trời vẫn còn mưa to, lúc này chỉ khoảng 3 giờ nhưng trời lại âm u như 5 – 6 giờ tối, không thể nhìn rõ sự vật từ xa. Chân Minh Châu lắng tai nghe, đúng lúc này lại có tiếng dã thú gào thét. Cô phát hiện tim mình đập rất nhanh. Ôi mẹ ơi, sao âm thanh này lại giống như tiếng hổ gầm? Vì không chắc chắn nên cô lặng lẽ lấy điện thoại ra chuẩn bị tra Baidu xem tiếng hổ kêu như thế nào. Thế nhưng cô đột ngột thốt lên "Chuyện gì đây?" Vừa rồi cô vẫn đang nói chuyện trong nhóm chat sao bây giờ lại không có mạng. Không chỉ không có mạng internet mà tín hiệu điện thoại di động cũng không còn nữa. Chân Minh Châu lại thử điện thoại cố định vẫn không có phản hồi. Cô thở dài bật đèn may mà đèn vẫn còn sáng, chỉ cần có điện là được. Trời ngày càng tối, Chân Minh Châu không tắt đèn mà đi thẳng xuống lầu chuẩn bị bữa tối. Cô cũng không quá sốt ruột vì tình trạng này cũng không quá tệ và thường xuyên diễn ra. Đây chính là vấn đề khi ở một nơi thâm sơn cùng cốc như Li Sơn. Khi ở một mình, Chân Minh Châu không thích không gian quá u tối, vì thế khi vừa xuống lầu cô đã bật đèn trong phòng khách. Sau đó đi nhanh đến phòng bếp phía sau, dù sao cũng nhàn rỗi nên cơm tối làm phức tạp hơn một chút cũng không sao, vì thế cô định chưng một ít bánh bao nhỏ nhân thịt bò. Mặc dù là phòng bếp phía sau, nhưng trên thực tế cửa sổ nhà bếp lại hướng ra sân. Toàn bộ cửa sổ của homestay đều hướng ra sân thay vì hướng ra sau núi. Đây là đặc điểm của kiến trúc địa phương. Tuy nhiên những ngôi nhà trong thành phố cũng có đặc điểm này, được xem như nét đặc sắc của địa phương. Chân Minh Châu đang băm thịt bò cùng với miến dong. Đột nhiên, cô dừng động tác băm thịt lại và nhìn về phía cửa. Ở cửa lớn truyền đến tiếng đập cửa dồn dập cùng với tiếng kêu của phụ nữ: "Có ai không? Có ai ở đây không?