Vu Âm buông tay đang siết chặt ống tay áo xuống, gật đầu: "Anh à, muốn xem bói không? Khai trương quẻ đầu tiên, không cần 9999. cũng không cần 999, chỉ cần mời tôi ăn một bữa cơm là được."
Sau khi nói xong, Vu Âm nhìn người đàn ông đang ngồi xe lăn nhìn cô, rồi cũng ngước mắt lên nhìn lại.
Có người trời sinh đã mang một loại khí chất không hợp với hoàn cảnh này, người đàn ông trước mặt mặc veston thủ công hoàn hảo, mái tóc ngắn gọn gàng, tạo cho người ta ấn tượng đầu tiên là anh hành xử rất gọn gàng, có vẻ hơi sạch sẽ.
Mặc dù anh không thể đi lại bình thường, giờ phút này ngồi trên xe lăn, nhưng vẫn toát lên khí thế của một người ở vị trí cao.
Khuôn mặt quá mức tuấn tú, đôi mắt phượng rõ ràng hết sức thu hút, nhưng trong đáy mắt lại quá mức âm trầm.
Lại là đôi mắt đó, chỉ cần liếc nhìn người khác một cái, là có thể khiến người ta nhìn thôi đã thấy sợ.
Nhưng lúc này, đôi mắt đó nhìn Vu Âm cũng không có tính công kích, mà như đang nhìn cô hồi tưởng lại điều gì đó.
Vu Âm không nghĩ nhiều về điều này, thu hồi tầm mắt của mình, nghĩ nghĩ, cảm thấy cần phải bán thảm đúng lúc, vì vậy lại giơ ba ngón tay đầu lên: "Tôi mới đến đây, đã ba ngày không ăn cơm rồi."
Trợ lý Nghiêm thực sự không thể tin được, thời buổi này mà vẫn có người có thể đói đến ba ngày không ăn cơm sao?
Vì quá mức ngạc nhiên, nên trợ lý Nghiêm buột miệng hỏi: "Cô nghèo đến vậy sao? Mà tiền ăn cơm cũng không có ư?"
"Có chứ!" Nói đến chuyện này, Vu Âm bất đắc dĩ buông tay: "Tôi nhặt rác nửa ngày kiếm được mười đồng, thấy đầu cầu có người bày quầy bói toán kiếm tiền, tôi liền đi theo bày quầy."
Giọng điệu của Vu Âm khi nói đến đây vẫn còn rất bình tĩnh.
Nhưng khi nói tiếp, giọng điệu của cô lại thay đổi hoàn toàn.
"Nhưng không ngờ tôi lại gặp phải một tên dâm tặc, hắn bắt tôi xem tướng tay cho hắn, tôi tìm hắn để lấy tiền xem tướng tay, hắn lại muốn kéo tôi về nhà hắn, nói một mớ lời ô uế, tôi tức giận, đánh hắn một trận, trên người chỉ có mười đồng tiền liền ném cho hắn làm tiền thuốc men."
Vu Âm may mắn chạy trốn kịp, tên dâm tặc kia thối nát ăn đòn còn tưởng lừa được tiền.
Nói đến mười đồng tiền, Vu Âm cũng không tức giận như vậy, dù sao ăn một đòn của cô, Vu Âm biết mình ra tay tàn nhẫn, tên dâm tặc kia đi bệnh viện khám bệnh chỉ với mười đồng tiền chắc chắn không đủ.
Nhưng khi kể lể, Vu Âm lại cảm thấy mình là người đáng thương nhất.
Trên người cô như hiện lên hai chữ: "thảm" và "nghèo"
Đây là ngày thứ tư Vu Âm trở lại thế kỷ 21.
Cô vốn là người nơi này, ba năm trước đây sau một tai nạn ngoài ý muốn đã đến giới Tu Tiên, được một vị sư phụ có con mắt tinh tường nhặt về Vô Phương Cốc, trở thành sư muội nhỏ của Vô Phương Cốc.
Vu Âm sau khi vào Vô Phương Cốc đã bị các sư thúc, sư bá, sư huynh, sư tỷ lôi kéo tu luyện. Trăm năm trôi qua trong núi, thời gian như thoăn thoắt, cô cũng đã trăm năm chưa từng rời khỏi Vô Phương Cốc.
Là tiểu sư muội Vô Phương Cốc trong suốt trăm năm, ở một nơi như giới Tu Tiên, nơi mà trăm tuổi mới được coi là trưởng thành, Vu Âm vẫn là đối tượng được mọi người Vô Phương Cốc quan tâm nhất.
Nhưng không ngờ rằng, một lần độ kiếp đã đưa Vu Âm về thế kỷ 21.
Và nơi này, đã cách xa thời điểm cô rời đi gần ba năm.
Việc bị lôi kiếp đưa về thế kỷ 21 khiến Vu Âm hoàn toàn không thể ngờ tới.
Vì không muốn đồ vật trên người bị sét đánh hỏng, cô đã tháo bỏ tất cả những gì có thể tháo ra, kết quả là cô bị đưa về đây trong tình trạng trắng tay.
Cả tòa linh phủ có liên quan mật thiết với linh hồn của cô cũng được đưa về cùng cô, nhưng linh khí của linh phủ đã bị lôi kiếp hút cạn, không đủ linh khí để mở linh phủ.